Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 109

 
Bà Hồ thấy bà Diêu ra tay, mặt liền dài ra: “Bà thông gia này, bà làm thế là không đúng rồi. Tư Manh làm chuyện thất đức, còn không cho người ta nói ư?”

Bà đã sớm nghe con gái kể chuyện vợ chồng Diêu An Quốc thiên vị Diêu Tư Manh, trong lòng vốn đã không thoải mái. Nay thấy con rể nói hai câu Diêu Tư Manh không phải lại bị mẹ véo tai, bà không thể nhịn xuống được !

Bà mở miệng nói tiếp: “Chuyện này mà xảy ra ở đội sản xuất sau núi của chúng tôi, con gái nhà ai mà làm ra cái chuyện vu khống, ám hại người ta như thế… thì phải triệu tập đại hội nghiêm khắc phê bình ngay, còn phải bắt nó sang nhận lỗi với người ta!”

Nghĩ đến con gái và con rể cuối cùng vẫn chưa dọn ra khỏi nhà họ Diêu, lời bà Hồ nói vẫn còn chừng mực, chỉ dám thêm vào “vô liêm sỉ” hay “mất dạy” ở trong lòng.

Nhưng dân làng là ai chứ, chuyện khác có thể không biết, nhưng chửi nhau cãi lộn họ tinh thật sự, nghe lời bà Hồ, lập tức trong đầu họ tự động điền vào chỗ trống, sau đó quay sang nhìn nhau và bắt đầu bàn tán xôn xao:

“Nhà Phó bị oan ức như vậy, đúng là phải cho người ta một lời giải thích.”

“Đúng rồi, cái lời ăn trộm, cất giấu Tài sản Tập thể mà cũng có thể nói bừa ra miệng! Rốt cuộc là thâm cừu đại hận gì chứ?”

“Đều tại vợ chồng đội trưởng nuông chiều con gái quá ! Ăn trộm vặt nuông thành đại trộm, hôm nay nó cạy khóa nhà họ Phó, mai mốt không biết sẽ đến "thăm" nhà ai! Nghĩ cũng thấy sợ, giờ đi làm khoá cửa cũng không thấy yên tâm đây này.”

“Chính xác! Lại còn không biết nó đã bán đi bao nhiêu Tài sản Tập thể của đội Thạch Cối Xay mình nữa, sau núi lắm thứ tốt như vậy cơ mà!”

“…”

Mấy thanh niên trí thức dù sao cũng là người ngoài, không dám nói thẳng như dân làng, chỉ có thể quay đầu nhìn về phía Phương Tích Văn.

Từ Phương là có tình cảm tốt với Phương Tích Văn, lúc này cô ấy ghé tai nói nhỏ: “Tích Văn à, cậu về sau đừng thân thiết với Diêu Tư Manh nữa.”

Phương Tích Văn đang đờ đẫn, trong lòng cô ta, Tư Manh vẫn luôn là người bị hại. Cô ta chưa từng nghĩ đến có một ngày, cái ý nghĩ này lại bị lật đổ…

Nhìn bóng lưng Diêu Tư Manh ở phía trước, lần đầu tiên Phương Tích Văn cảm thấy xa lạ đến thế…

Nếu Diêu Tư Manh thật sự có thể nghĩ ra cách hãm hại thâm hiểm như vậy, vậy thì những lời cô ta từng nói về Khương Du Mạn… có phải là sự thật không?

Nghĩ đến những điều đó, Phương Tích Văn không khỏi rùng mình một cái. Theo lẽ thường, cô ta đã sớm lên tiếng bênh vực bạn mình, nhưng lần này cô ta lại lựa chọn bảo trì im lặng, xem như ngầm đồng ý với lời khuyên của Từ Phương.

Thấy mọi người càng nói càng quá đáng, cả nhà họ Diêu như thể bị đặt trên lửa nướng, ai nấy đều hận không thể chui đầu xuống đất.

Ánh mắt của chị dâu cả và chị dâu hai của Diêu Tư Manh sắc như d.a.o găm. Họ đã hoàn toàn tin lời Khương Du Mạn nói. Nếu không phải thời cơ không thích hợp, họ đã muốn chất vấn Diêu Tư Manh ngay lập tức: Trước kia rốt cuộc cô đã bán được bao nhiêu linh chi rồi?!

Chỉ có Diêu Chấn Giang là hoàn toàn gia nhập quần chúng ăn dưa, chỉ thiếu mỗi việc vỗ tay tán thưởng mẹ vợ mình.

Để không làm thanh danh Diêu Tư Manh tệ hơn nữa, Diêu An Quốc đành phải nén sự nghi ngờ tận đáy lòng, mở lời: “Mọi người yên tâm, với tư cách là Đội trưởng, việc này tôi nhất định sẽ xử lý công bằng, hợp tình hợp lý. Tôi sẽ triệu tập đại hội và nghiêm túc phê bình.”

“Còn về chuyện con bé có từng đầu cơ trục lợi linh chi hay không, không có chứng cứ rõ ràng, không thể kết tội bừa được.”

Nói đoạn, ông nhìn sang Khương Du Mạn: “Đồng chí Khương, chuyện này là nhà cô chịu oan ức, trong đại hội sắp tới, Diêu Tư Manh sẽ phải làm kiểm điểm nghiêm khắc.”

Phó Cảnh Thần nói chen vào: “Bây giờ cô ta cũng cần phải xin lỗi chúng tôi.”

Lẽ nào chỉ vì một buổi kiểm điểm ở đại hội mà mọi chuyện hôm nay có thể cho qua dễ dàng vậy sao? Giọng anh lạnh nhạt, nhưng với vóc dáng cao lớn và khí thế toát ra, không ai dám xem thường.

Phó Vọng Sơn cũng nghiêm nghị nói: “Đội trưởng, tuy chúng tôi không phải thôn dân Thạch Cối Xay chính gốc, nhưng từ lúc đến đây cũng đã có đóng góp cho đội. Lần này nhà chúng tôi bị người ta cạy khóa, đột nhập vào, lẽ nào chỉ một lời xin lỗi là xong?”

Phó Vọng Sơn dù sao cũng là người từng làm tư lệnh nửa đời, chinh chiến cả đời người. Khí thế uy nghiêm đáng sợ của ông vừa tỏa ra, dân làng lúc này mới nhận ra, Khương Du Man là người họ có thể tuỳ tiện chọc vào sao, đó là bảo bối của Phó gia, danh xứng với thực cái loại này.

Lại nói, người Phó gia là ai, Phó Vọng Sơn và Phó Cảnh Thần đều là những người tàn nhẫn có thể dùng s.ú.n.g săn tiêu diệt cả bầy lợn rừng đấy !

Trước đó, họ đã có những cống hiến to lớn cho đội sản xuất này! Giờ lại đi ức h.i.ế.p "bảo bối" nhà họ, còn vu khống nhà họ ăn trộm, giấu giếm Tài sản Tập thể.

Bị vạch trần còn muốn dễ dàng thoát thân ? Sao có thể ?!

Lúc này, hai con lợn rừng đã chia thịt trước đó mới phát huy tác dụng. Không ít dân làng nhận được ân huệ thịt lợn đã lần lượt lên tiếng:

“Xin lỗi thì có tác dụng gì? Đâm người ta một nhát rồi nói lời xin lỗi là xong à?”

“Đúng thế, cần phải cho một bài học thực chất chứ, không thì không có bài học xương máu, về sau còn không biết thế nào nữa!”

“Chính xác! Sao lại có thể như vậy? Đội trưởng, ông không thể vì Diêu Tư Manh là con gái ông mà bao che!”

 

Bình Luận (0)
Comment