Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 110

 
Đừng thấy Diêu An Quốc là Đội trưởng, khi Phó Vọng Sơn không kiềm chế khí thế của mình, Diêu An Quốc cũng chỉ có thể lén lút lau mồ hôi mà thôi. Huống chi tình cảm quần chúng đang sôi sục phẫn nộ, nếu việc này không đưa ra lời giải thích thỏa đáng, không biết sẽ còn gây ầm ĩ đến mức nào.

Ông chỉ có thể thở dài một hơi thật sâu, hứa hẹn: “Phó lão ca, Cảnh Thần, hai người cứ yên tâm, dĩ nhiên không chỉ là xin lỗi.”

“Đến lúc đó, chúng tôi cũng sẽ bồi thường một ít lương thực tinh và thịt, coi như là bồi bổ cho sức khỏe của đồng chí Khương.”

Ông biết người nhà họ Phó đang uy h.i.ế.p vì Khương Du Mạn, nên lời nói không tự giác mà nhấn mạnh vào điểm này.

Nói xong, ông quay đầu đẩy Diêu Tư Manh một cái, giọng rất nghiêm trọng: “Con còn thất thần làm gì? Mau xin lỗi nhà đồng chí Phó ngay!”

Diêu Tư Manh c.ắ.n chặt môi, ánh mắt của những người xung quanh.

Khương Du Mạn đã hại danh tiếng của cô ta tan nát, thậm chí còn vu khống cô ta bán linh chi! Trong tình cảnh này, cô ta còn phải cúi đầu xin lỗi Khương Du Mạn ư? Làm gì có chuyện uất ức như vậy?

Mắt cô ta đỏ hoe, không muốn mở miệng.

Thấy thế, Khương Du Mạn không nhanh không chậm nói: “Tư Manh à, cô ít ra cũng là tcon gái của Đội trưởng, Đội trưởng Diêu là người có đạo đức tốt, được mọi người kính trọng. Cô là con gái ông ấy, lại không chịu hối cải, ngay cả lời xin lỗi với người bị hại cũng không muốn nói ra sao?”

Giọng điệu như thể đây là vì muốn Diêu Tư Manh tốt, mà cô ta còn không biết cảm kích vậy.

Đây đều là những mánh khóe mà Diêu Tư Manh thường dùng, giờ khắc này, Khương Du Mạn đã trả lại đầy đủ cho cô ta.

Gậy ông đập lưng ông thôi!

Ai chả biết.

Danh tiếng sụp đổ là bước quan trọng nhất.

Khi Diêu Tư Manh có danh tiếng tốt, bất luận cô ta làm gì cũng có hào quang “con gái đội trưởng” bao bọc, người khác sẽ tự động bù đắp và bỏ qua những "sạn" cho cô ta.

Nhưng một khi danh tiếng cô ta đã hỗn độn, về sau cô ta làm bất cứ điều gì cũng sẽ bị vô số cặp mắt soi xét tỉ mỉ. Những hành vi xấu mà cô ta làm, tốt hay xấu, đều sẽ bị nghi ngờ.

Với cái án trộm bán linh chi treo trên đầu, cô muốn nhìn xem con đường làm giàu bằng những thứ tốt ở sau núi của Diêu Tư Manh có còn suôn sẻ như trong nguyên tác nữa hay không.

Lại nói, rơi vào bước đường này, trách ai ? Còn không phải là tự cô ta chuốc lấy?

Diêu Tư Manh mở to mắt nhìn Khương Du Mạn, không thể tin được Khương Du Mạn lại có thể đội lên đầu mình cái mũ lớn đến thế.

Con dâu cả nhà họ Diêu không thể nhẫn nhịn hơn nữa, lên tiếng: “Em chồng, chính em đã làm sai, còn không chịu xin lỗi, muốn làm liên lụy đến thanh danh cả nhà ta sao?”

Bản thân cô ta cũng có con trai con gái, nếu trong nhà có một người tai tiếng như vậy, về sau con cái cô ta cũng sẽ bị người khác mang thành kiến mà nhìn!

Ánh mắt mọi người đổ dồn vào, sau lưng Diêu Tư Manh như bị kim chích. Cô ta nặng nhọc nặn ra ba từ:

“Tôi xin lỗi.”

Khương Du Mạn thấy cô ta nói xong, không quay lưng đi ngay mà vẫn đứng tại chỗ, có chút kinh ngạc.

Tuổi tác không lớn, nhưng tố chất tâm lý vẫn rất mạnh.

Không biết đến lúc kiểm điểm trước toàn Đại hội mà mất hết thể diện, cô ta còn giữ được vẻ bình tĩnh này không?

Diêu Chấn Giang ở một bên từ từ mở miệng, giọng có vẻ thản nhiên: “Tư Manh này, lúc cô làm kiểm điểm trước Đại hội, cũng đừng có qua loa như vậy đấy nhé.”

Người nhà họ Phó còn chưa lên tiếng, hắn đã chỉ ra sự thiếu sót của Diêu Tư Manh.

Mọi người lại được dịp cười thầm một phen. Diêu Tư Manh mặt mày đỏ bừng, lườm cháy mắt về phía Diêu Chấn Giang.

Ánh mắt hai anh em giao nhau trong không trung, nếu có hình dáng thực, e rằng người ta sẽ nghe thấy tiếng lửa cháy “tư tư” va chạm.

Mẹ Diêu tức đến c.h.ế.t đi được, cảm thấy thằng con trai thứ ba này đúng là đồ đòi nợ. Từ ngày cưới cái đồ lười biếng, tham ăn kia về, nó đã thay đổi rồi!

Diêu An Quốc chỉ cảm thấy cả đời này mặt mũi ông đều bị mất hết, cố tình người làm ra chuyện mất hết liêm sỉ lại là con gái mà mình cưng chiều, cũng không phải người nhà họ Phó gây sự vô cớ.

Ông chỉ có thể nói: “Lão ca, đây là tôi dạy con không nghiêm, tôi thật lòng xin lỗi cả nhà các vị. Chờ Đại hội kiểm điểm, tôi tuyệt đối sẽ không che chở cho nó.”

Phó Vọng Sơn gật đầu.

Nói đến đây, mọi người cũng hiểu trò vui đã xem đến gần đủ, màn kịch hay còn ở ngày mai.

Sau khi bàn tán thêm một lát, đám đông mới dần tản ra.

Những người khác trong nhà họ Phó không biết sự thật, ăn cơm tối xong liền đi nghỉ.

Nhưng Khương Du Mạn hiểu rõ, chuyện này không thể giấu được Phó Cảnh Thần. Nằm trong vòng tay anh, cô không nén được mà hỏi: “Hôm nay, anh có điều gì muốn hỏi em không?”

Phó Cảnh Thần mở mắt ra, ánh mắt anh sâu thẳm: “Ngày mai em phải đến trường học phải không?”

Khương Du Mạn nghẹn lời. Đúng là có chuyện này thật, nhưng ý cô không phải là muốn hỏi về việc đó.

“Anh biết em hỏi không phải chuyện này mà.” Cô dùng tay chọc chọc vào n.g.ự.c anh.

Phó Cảnh Thần hơi nghiêng đầu: “Em không buồn ngủ sao?”

Khương Du Mạn không hiểu sao anh lại chuyển đề tài sang chuyện này, thành thật đáp: “Ừm.”

“Vậy… làm chuyện khác một chút nhé?” 

“... Trong đầu anh có thể nghĩ đến chuyện khác được không?” Cô mắng, nhưng mặt đã hơi đỏ lên.

“Không thể. Anh chỉ nghĩ đến em.” Phó Cảnh Thần cúi đầu, đặt một nụ hôn thật kêu lên trán cô, lúc này mới nói: “Vợ, cái thứ đó em giấu rất khéo.”

“Đó là điều đương nhiên.” Khương Du Mạn vòng tay qua cổ anh: “Em giấu ở cái phòng bên cạnh, bọn họ đương nhiên không thể tìm thấy.”

"Giờ mới đem nó để vào phòng."

Khương Du Mạn đang nói dối. Đồ vật vốn nằm trong không gian riêng của cô, lát sau mới lấy ra, nhưng sự thật này cô không thể nói được. Ai cũng phải có một vài bí mật cho riêng mình. Dù sao thì, cũng xem như cô đã cho Phó Cảnh Thần một lời giải thích.

 

Bình Luận (0)
Comment