Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 111

 
"Được rồi," Phó Cảnh Thần nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, dịu dàng: "Không ngủ thì mình làm việc khác đi."

Khương Du Mạn nghe vậy, lập tức bày ra vẻ mặt yếu ớt: "Ngày mai em còn phải đến trường, anh đừng có giở trò bậy bạ gì đấy!"

"Sẽ nhẹ nhàng thôi."

"..."

Mãi đến sau nửa đêm, mọi chuyện mới chịu dừng lại.

Khương Du Mạn thấy khát khô cả cổ, người lại khó chịu ê ẩm. Phó Cảnh Thần liền chịu khó đi xuống bếp nấu nước nóng cho cô.

Anh đang loay hoay thêm củi vào bếp lò thì cánh cửa phòng bếp đột ngột bị đẩy ra.

Phó Cảnh Thần ngước mắt nhìn về phía cửa, vừa khéo bắt gặp Diêu Chấn Giang thò đầu vào.

Bên này, Diêu Chấn Giang cũng nhận ra người bên trong chính là Thần ca. Trong khoảnh khắc, hắn còn tưởng mình nhìn nhầm, vội dụi dụi mắt rồi mới dám mở miệng: "Thần ca, sao khuya thế này anh còn ở bếp nấu nước vậy?"

Nhà Diêu Chấn Giang vừa cãi vã gần hết nửa đêm vì chuyện của Diêu Tư Manh, thật khó khăn lắm mới yên ắng trở lại. Đợi mọi người ngủ hết, hắn mới rón rén đi ra, định qua Phó gia tìm Thần ca bàn bạc chuyện. Đi ngang qua phòng bếp thấy bên trong sáng đèn, hắn còn tưởng là cháy nhà cơ.

Phó Cảnh Thần dĩ nhiên sẽ không nói thật, nhưng tâm trạng anh đang rất tốt, khóe môi cong lên, anh khéo léo chuyển hướng câu chuyện: "Cậu đến đây có việc?"

Đã khuya thế này rồi, Diêu Chấn Giang không chịu yên ổn ở nhà mà lại chạy ra, chắc chắn là có chuyện cần giải quyết.

"Đúng là có việc, em đang định đi tìm anh đây."

Diêu Chấn Giang thành công bị lái sang chuyện khác, cậu ta mở lời nói luôn: "Mai em muốn mượn xe đạp của anh, đi bán cây linh chi đi. Thứ này cứ để trong nhà mãi thì trước sau gì cũng thành họa."

Diêu Tư Manh lần này đã gây ra chuyện mất mặt lớn như vậy, khiến nhà cửa lục đục. Trong thời gian ngắn, cô ta chắc chắn không dám làm gì thêm. Nhưng linh chi kia cứ để mãi trong nhà cũng chẳng phải cách hay. Sự việc lần này đã gióng lên hồi chuông cảnh báo trong lòng Diêu Chấn Giang. Hắn cần nhanh chóng bán linh chi đi lấy tiền, tránh để xảy ra sai sót lần nữa. Hơn nữa, có tiền rồi, lúc nông nhàn mới có thể thuê bà con trong thôn đến giúp sửa lại nhà.

Phó Cảnh Thần trầm ngâm một lát: "Tối mai đi. Ban ngày tôi còn phải chở vợ tôi đi làm."

"Được rồi." Diêu Chấn Giang gật đầu đồng ý, rồi lại nhắc đến chuyện khác: "Thần ca, ngày kia đội mình giao nộp lương thực rồi, mấy hôm nữa sẽ chia lương thực. Anh không bảo muốn làm giường đất à? Khi nào thì tiện?"

"Cứ sắp xếp vào mấy hôm nữa đi."

Làm xong sớm thì có thể dùng sớm.

Diêu Chấn Giang cũng cùng ý này, hắn gật đầu đáp lời. Hai người nói chuyện thêm vài câu, hắn mới rời khỏi phòng bếp.

Vừa lúc này, nước cũng đã sôi. Phó Cảnh Thần đứng dậy múc nước vào thùng.

Anh vừa mới múc nước xong, tiếng mở cửa lại vang lên. Anh quay đầu nhìn lại.

Lần này bước vào là Phó Hải Đường.

Phó Hải Đường tay bưng đồ ăn, vẻ mặt kinh ngạc: "Anh, sao nửa đêm anh không ngủ lại xuống bếp nấu nước thế?"

Phó Cảnh Thần không hề chớp mắt nói: "Chị dâu muốn uống nước."

Dừng một chút, anh nhìn sang thứ em gái đang bưng: "Em đói bụng à?"

Phó Hải Đường gật đầu: "Em với bố mẹ đều đói, cơm tối còn thừa, nên em bưng xuống hâm lại một chút."

Nói rồi, cô chu đáo hỏi thăm: "Anh, anh với chị dâu có muốn ăn chút gì không?"

"Hâm nóng một chút cho chị dâu em đi, cô ấy dễ đói lắm."

"Vâng."

Dù sao bếp lò vẫn còn lửa, đồ ăn rất nhanh đã được hâm nóng. Phó Cảnh Thần một tay xách nước ấm, một tay bưng chén đồ ăn bước vào phòng.

Trong phòng.

Khương Du Mạn đã đợi khá lâu, mơ màng sắp ngủ thiếp đi thì chóp mũi chợt ngửi thấy một mùi thơm, lập tức tỉnh táo.

Cô vừa mở mắt ra, liền thấy Phó Cảnh Thần đang mỉm cười, bưng đồ ăn ngồi ở mép giường.

"Đợi lâu rồi phải không? Có đói không, muốn ăn chút gì không?"

Dưới ánh sáng lờ mờ của chiếc đèn dầu hỏa, hơi nóng lượn lờ, gương mặt tuấn tú của anh trở nên đẹp đến có phần không thật.

Khương Du Mạn vịn eo ngồi dậy, mắt cô sáng rỡ: "Anh còn có chút lương tâm đấy, còn biết hâm nóng đồ ăn cho vợ con."

Bình thường thì không nói, nhưng đêm nay bị anh hành thế này, bụng cô đúng là đang réo ầm ĩ.

Cô ăn ngấu nghiến, chẳng khác nào hổ đói.

Phó Cảnh Thần kịp thời đưa nước cho cô, dịu giọng nói: "Sau này anh sẽ làm cho em mỗi đêm."

Nghe câu này, động tác uống nước của Khương Du Mạn khựng lại, cô lập tức sặc mà ho khan. Nước theo đó chảy xuống cổ.

Phó Cảnh Thần vội vàng lau nước, vuốt lưng giúp cô.

Đợi khi Khương Du Mạn đã hoãn lại được hơi, cô lườm anh : "Anh chẳng lẽ còn muốn đêm nào cũng hành em như thế sao?"

Phó Cảnh Thần cười hai tiếng, có chút bất lực: "Em lại nghĩ đi đâu thế, anh chỉ sợ em đói bụng thôi."

"Nếu không phải tại anh làm loạn như thế, khuya khoắt thế này em làm gì mà đói!" Khương Du Mạn hừ một tiếng.

Phó Cảnh Thần liền im lặng.

Anh "hầu hạ" Khương Du Mạn ăn xong cơm, lau người cho cô, rồi lại đi ra ngoài đổ nước bẩn.

Đợi khi anh bận rộn xong xuôi, trèo lên giường thì Khương Du Mạn đã ăn uống no đủ và ngủ say từ lúc nào.

Phó Cảnh Thần nằm xuống, ôm cô vào lòng, hai người cứ thế ôm nhau mà ngủ.

Giấc ngủ này, cả hai vợ chồng đều ngủ rất thoải mái.

Vì ngày hôm sau phải đi trường học, Khương Du Mạn cũng không ngủ nướng, hiếm hoi lắm cô mới dậy ăn sáng cùng cả nhà.

 

Bình Luận (0)
Comment