Đợi cơm nước xong, cô theo thói quen ngồi ở yên sau xe đạp, để Phó Cảnh Thần chở đến trường tiểu học Thạch Niễn Tử.
Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, Khương Du Mạn đã dành thời gian xem trước sách giáo khoa tiểu học, nên trong lòng cô đã nắm chắc mọi thứ.
Lúc này, một phòng học phải gộp chung ba niên cấp học sinh. Cô dạy xong cho học sinh lớp này, ngay sau đó lại chuyển sang dạy tập đọc cho học sinh lớp kia. Cô bận rộn như một con quay. Cũng may lúc bấy giờ không cần chuẩn bị giáo án công khai hay viết sổ soạn bài, nhiệm vụ giảng dạy rất đơn thuần.
Hiệu trưởng vốn dĩ còn có chút không yên tâm về cô, nhưng đứng ngoài cửa sổ nhìn cô dạy một tiết, thấy cô viết bảng đẹp, ăn nói rõ ràng, lại kiên nhẫn với học sinh, ông lập tức an lòng. Ông cười tủm tỉm trở về văn phòng.
Trong phòng học, Khương Du Mạn dần dần cảm thấy thuận buồm xuôi gió.
Học sinh thời này ngoan ngoãn, hơn nữa Khương Du Mạn lại xinh đẹp, bọn trẻ đều vừa tò mò lại vừa yêu mến cô. Chỉ qua một buổi sáng, chúng đã liên tục gọi "Khương lão sư", "Khương lão sư" không ngừng. Giờ giải lao, mấy đứa nhỏ còn vây quanh cô, y như một bầy chim sẻ non.
Tóm lại, ngày đi dạy diễn ra phong phú hơn Khương Du Mạn tưởng tượng, một buổi sáng trôi qua rất nhanh.
Trường tiểu học Thạch Niễn Tử không xa, giữa trưa Phó Cảnh Thần lại đạp xe đến đón cô về nhà ăn cơm trưa.
Họ đi trên con đường lớn.
Những bà con trong thôn trên đường ai nấy đều cười nói nhiệt tình vô cùng. Dì Lý càng là hồ hởi hỏi: "Khương lão sư, hai vợ chồng về ăn cơm trưa đấy à?"
"Vâng." Khương Du Mạn cười gật đầu.
Tiếng tăm của dì Lý trong thôn đúng là không được tốt lắm, nhưng lần này chính bà đã lộ chuyện của Diêu Tư Manh, Khương Du Mạn nhớ ơn này.
"Hai đứa mau về đi thôi, bà Phó nấu món ngon đợi đấy!"
"Vâng, chúng cháu xin phép đi trước ạ."
Bà con trong thôn nhìn bóng dáng hai vợ chồng đi xa, lúc này mới quay sang nhìn dì Lý.
"Mẹ thằng Kiến Quốc, sao bà biết mẹ chồng Khương lão sư nấu món ngon thế?"
Dì Lý nhìn quanh một vòng, hạ giọng thì thầm: "Sáng nay nhà ông đại đội trưởng cãi nhau ầm ĩ cả lên, tôi đứng ngoài nghe lỏm. Hai nàh họ chẳng phải ngay sát nhau sao, tôi thấy được."
Vừa nói, bà vừa nuốt nước miếng ừng ực. Nhà họ Phó làm thịt hơn nửa con thỏ, mùi thơm lừng! Nếu không phải bụng réo ầm ĩ vì đói, bà còn có thể ở lại điểm thanh niên trí thức nghe lỏm thêm chút nữa.
Con dâu nhà ai có số sướng như con dâu nhà họ Phó chứ.
Vừa nghe nhắc đến chuyện nhà Đại đội trưởng, những người xung quanh đều xúm lại, hứng thú hơn hẳn.
"Họ cãi nhau vì chuyện gì vậy?"
"Còn vì chuyện gì được nữa? Đương nhiên là vì mấy thứ bồi thường rồi. Đại đội trưởng chẳng phải đã nói, ngày chia lương thực sẽ mở đại hội kiểm điểm, lúc đó phải bồi thường đồ cho Phó gia sao ."
"Chậc chậc chậc, tôi nói thật, cô con gái út nhà ông Đại đội trưởng quá quắt thật sự. Trước thì giả vờ ngoan ngoãn tử tế, kết quả lại làm ra cái chuyện thất đức như thế!"
"Còn không phải sao... Kia là lương thực của cả nhà đấy! Hai cô con dâu nhà họ làm sao mà vui cho được? Kiểu gì mà chẳng làm ầm lên!"
Lý đại nương nói chuyện nước miếng văng tung tóe, người vây quanh hóng chuyện càng ngày càng nhiều. Cứ thế, chuyện nhà Đại đội trưởng cãi nhau tan nát vì khoản bồi thường, chẳng mấy chốc đã lan truyền khắp thôn.
Mà lúc này, nhà họ Diêu quả thực đang trong cảnh nước sôi lửa bỏng—
Lúc này, tại gian nhà chính của nhà họ Diêu.
Trừ Diêu Chấn Giang vắng mặt, những người khác đều có mặt. Cuộc đại cãi vã vừa kết thúc, ai náy vẫn còn đỏ mặt tía tai vì tức giận, mẹ Diêu vẫn đang xoa xoa đôi mắt đỏ hoe của mình.
Trên bàn bày một bát cháo loãng đến mức có thể dùng làm nước uống, không ai buồn động đũa. Cũng chính vì thấy cháo bị nấu loãng đến mức này, mẹ Diêu mới bất mãn quát lớn. Hai cô con dâu liền nhân cớ này làm khó dễ, lấy chuyện Diêu Tư Manh ra mà nói.
Diêu Tư Manh chính là điểm yếu của mẹ Diêu, ai chạm vào ai "nổ". Vừa nghe hai cô con dâu chèn ép con gái mình, mẹ chồng nàng dâu ba người tức khắc cãi nhau ầm ĩ. Mãi đến khi Diêu An Quốc phải gọi hai người con trai ra, tình hình mới tạm thời được ổn định.
Nhưng con dâu cả nhà họ Diêu không có ý định để mọi chuyện trôi qua dễ dàng như thế, cô ta lại mở lời hỏi hai vợ chồng già dự định bồi thường bao nhiêu đồ vật ra ngoài.
Mẹ Diêu vô cùng bất mãn: "Trong nhà này, hiện giờ vẫn là tao với ba tụi mày làm chủ! Lương thực tinh và thịt bồi thường ra ngoài, đó cũng là đồ của hai vợ chồng già chúng tao!"
Nói đến thịt, con dâu cả nhà họ Diêu tức đến nỗi cười gằn: "Mẹ, em chồng là con gái ruột của mẹ, còn mấy đứa con trai là nhặt về à? Thịt lợn rừng được chia về, mẹ cứ khăng khăng nói là để dành làm thịt hun khói ăn Tết. Dù tiểu Thạch đầu có thèm đến mấy, con cũng bắt nó nhịn."
"Kết quả là các người định bồi thường hết số thịt lợn rừng đó ra ngoài! Con chỉ muốn hỏi công bằng của ba mẹ đâu rồi ? Chúng con là anh chị, em ấy ăn của chúng con, dùng của chúng con, hiện tại ngay cả quyền hỏi chúng con cũng không có ?"
Mẹ Diêu giận đến đỏ bừng cả mặt: "Đồ thiển cận! Thịt lợn rừng đó là các con đ.á.n.h được chắc? Tư Manh cho dù muốn ăn, đó cũng là ăn của mẹ nó, ăn của ba nó!"