"Mẹ, mẹ nói thế thì không đúng rồi." Con dâu thứ hai nhà họ Diêu lên tiếng: "Lúc trước nếu không phải em chồng ngăn cản, chồng chúng con cũng đã đăng ký theo đoàn người vào rừng rồi. Lúc đó là em chồng c.h.ế.t sống ngăn cản không cho đi. Lợn rừng không được có phần, giờ đồ trong nhà còn phải đưa ra để gánh trách nhiệm cho em ấy. Nhà ai có cái lý lẽ như thế?"
Hai cô con dâu này đã hận Diêu Tư Manh tận xương tủy. Vốn dĩ vì cha mẹ chồng thương con gái út, từ khi các cô gà vào, ngoại trừ thỉnh thoảng bồi bổ thêm cái này cái kia thì cũng không có gì quá quá đáng, các cô cũng tặc lưỡi bỏ qua. Kết quả gần đây thì hay rồi, đầu tiên là vô duyên vô cớ hại họ lỡ mất dịp có thịt lợn rừng, sau lại không chịu làm công, thi giáo viên cũng không đậu. Tưởng cô ta cuối cùng cũng chịu yên ổn, ai ngờ cô ta lại gây ra cái chuyện mất mặt đến thế này!
Giờ bước chân ra khỏi cánh cửa này, các cô đều phải cúi đầu, sợ nhìn thấy ánh mắt chê cười của người khác!
Diêu Tư Manh vốn dĩ vẫn luôn câm lặng, nghe đến lời này rốt cuộc nhịn không được lên tiếng: “Em làm như vậy là vì muốn tốt cho các anh chị. Sao các chị cứ mãi dùng chuyện này để trách em?”
Cô ta vừa dứt lời, lập tức châm ngòi lửa giận của chị dâu cả.
“Muốn tốt cho chúng tôi? Thế cái số thịt lợn mất đi, rồi số tem phiếu lương thực tinh lúc này đây bồi thường cho người ta, cô có bù đắp nổi không hả?!”
Con dâu thứ hai nhà họ Diêu thì cười khẩy hai tiếng, giọng đầy mỉa mai: “Chỉ cần trong bụng cô có nghĩ đến các cháu, đến anh chị, thì cô đã chẳng làm ra cái chuyện mất mặt đến thế!”
Diêu Tư Manh bị các chị dâu luân phiên mắng, mắt đỏ hoe, nước mắt lập tức trào ra, lăn dài trên má.
Trong nhà chưa từng có cãi vã nào ồn ào và khó chịu như vậy. Diêu An Quốc nhìn thẳng vào hai người con trai: “Lão đại, lão nhị, các con mau quản vợ mình lại!”
Diêu Chấn Đông từ trước đến nay đều nghe lời cha, nhưng khi quay sang nhìn vợ mình, hắn lại ngập ngừng không dám mở lời.
Con dâu cả nhà họ Diêu cười lạnh lùng, nhìn Diêu An Quốc, nói thẳng: “Cha, chuyện này không phải lỗi của chúng con. Kể cả chúng ta chưa phân nhà đi chăng nữa, nhưng số thịt và tem phiếu lương thực tinh kia cũng không nên do chúng con gánh!”
Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, Diêu An Quốc như già đi vài tuổi. Nhưng nghe thấy lời con dâu, ông cũng nổi giận, giọng đề cao hơn hẳn: “Thế các con bảo phải làm thế nào? Không chịu đưa ra bồi thường thích hợp, chẳng lẽ để người ta nhìn vào mà chê cười cái nhà này sao?!”
Mặc dù giờ đây ông vô cùng thất vọng về con gái, nhưng chuyện đã xảy ra rồi. Nếu không làm cho nhà họ Phó hài lòng, cái chức đội trưởng này của ông sau này còn muốn được nữa không?
Thấy cha giận dữ, hai anh em nhà họ Diêu đều im lặng không dám nói gì.
Ánh mắt con dâu thứ hai nhà họ Diêu sắc lẻm, nhìn chằm chằm Diêu Tư Manh, nói thẳng: “Em chồng, cô bán linh chi ở sau núi chắc chắn là được kha khá tiền, đúng không? Nếu cô thật sự muốn tốt cho chúng tôi, thì cô mau lấy tiền ra đi, đừng để anh chị phải gánh nợ cho cô nữa!”
Lời vừa nói ra.
Căn nhà đang ầm ĩ khó thở bỗng chốc im phăng phắc.
Lúc này, không chỉ vợ chồng lão đại, lão nhị nhà họ Diêu, mà ngay cả vợ chồng Diêu An Quốc cũng đồng loạt nhìn về phía Diêu Tư Manh, ánh mắt chờ đợi.
Đúng rồi, linh chi là thứ quý giá!
Nếu Diêu Tư Manh thực sự đã đi bán linh chi, chỉ cần lấy ra một ít tiền thôi, mua lương thực tem phiếu và thịt để bồi thường hoàn toàn không thành vấn đề!
Cả nhà bỏ qua việc Diêu Tư Manh lừa gạt giấu giếm bọn họ, tất cả đều chăm chăm nhìn cô ta, mong cô ta mau chóng lấy tiền ra.
Diêu Tư Manh vốn dĩ đang vừa thương tâm vừa phẫn nộ, vừa nghe lời chị dâu hai nói, đối diện với ánh mắt của mọi người, biểu cảm càng thêm kinh ngạc: “Chị dâu hai, sao chị lại có thể nghĩ như vậy? Em đi bán linh chi lúc nào? Lại còn bán được nhiều tiền?”
Con dâu cả nhà họ Diêu có chút mất kiên nhẫn: “Em chồng, đều là người trong nhà cả, cô đừng có giả bộ nữa.”
“Nếu không phải cô lén lút lên sau núi nhặt linh chi, thì làm sao cô lại há mồm nói con dâu nhà họ Phó giấu linh chi? Đến nước này rồi, cô mau chóng lấy tiền ra đi!”
Con dâu thứ hai nhà họ Diêu cũng thúc giục: “Đúng đó, cô giữ nhiều tiền như vậy, mua chút lương thực tinh, tem phiếu và thịt bồi thường cho người ta không phải là xong chuyện ?!”
Ngay cả mẹ Diêu cũng lau nước mắt, nhìn con gái, trong mắt ánh lên tia mong đợi: “Con gái à...”
Thấy cảnh này, Diêu Tư Manh cảm thấy như một cục m.á.u nghẹn lại trong cổ họng.
Cô ta đã hiểu ra.
Giờ đây, không chỉ dân làng bên ngoài không tin cô ta, mà ngay cả người nhà cũng đinh ninh rằng cô ta đã bán linh chi và kiếm được rất nhiều tiền!
Trong lòng cô ta vừa uất nghẹn vừa phẫn nộ, khổ sở vô cùng.
“Mẹ, con thật sự không có tiền...”
“Chúng ta cãi nhau thì cãi, nhưng một bút không viết ra được hai chữ Diêu khác nhau. Chỉ một câu nói thật trước mặt chúng tôi thôi, khó khăn thế sao ?”
Con dâu cả nhà họ Diêu đào đào lỗ tai tỏ vẻ không kiên nhẫn nói tiếo: “Sau núi toàn thứ tốt như vậy, tiền trong tay cô còn có thể thiếu sao?”
“Đúng đó, Manh Manh, mau lấy ra đi!” Những người còn lại cũng đồng loạt thêm lời.
Rõ ràng, tất cả đều nghĩ rằng cô ta vẫn đang cố giả vờ ngây ngô.