Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 114

 
Từ khi trọng sinh tới nay, đây là lần đầu tiên Diêu Tư Manh cảm thấy khổ sở đến mức này, thực sự là có miệng mà không thể làm rõ.

Nhất là khi sự không tin tưởng lại đến từ chính người nhà!

Càng vào lúc này, cô ta càng thêm căm hận nhà họ Phó. Nếu không phải bọn họ bịa đặt nói bậy, thì làm sao ngay cả người nhà cũng không tin cô ta ?

Bịa đặt chỉ cần một cái miệng, còn bác bỏ tin đồn thì chạy gãy cả chân!

Diêu Tư Manh vội vàng mở lời, muốn giải thích rằng mình thật sự không hề bán linh chi, cũng không hề có nhiều tiền như thế.

Nhưng đúng lúc chuẩn bị nói, một tia sáng đột nhiên lóe lên trong đầu cô ta , cô ta chợt nghĩ đến một chuyện khác—

Mặc dù gần đây Diêu Tư Manh liên tục bị bẽ mặt, nhưng dù sao cô ta cũng là người trọng sinh một đời, ký ức trong đầu chính là chỗ dựa lớn nhất của cô ta.

Cô ta ngẩng đầu nhìn toàn bộ gia đình, vẻ mặt nghiêm túc: “Em thật sự không bán linh chi, nhưng em có một cách khác để kiếm tiền, nếu anh chị nghe theo em, số tiền kiếm được chắc chắn không thua gì việc bán linh chi!”

Nói lời này, cô ta thể hiện một biểu cảm vô cùng chắc chắn.

Vợ chồng lão đại và lão nhị Diêu gia nhìn nhau, ánh mắt có chút kỳ quái, chậm chạp không mở miệng.

Công điểm không đáng giá, lại chưa phân nhà, tiền đều do mẹ Diêu nắm giữ, trong tay họ chỉ có vỏn vẹn hai ba đồng tiền riêng. Ngày thường, con dâu cả và con dâu thứ hai muốn lên hợp tác xã mua chút giấy nguyệt san, đều phải ngửa tay xin tiền bà Diêu.

Cho nên, họ cũng khao khát có một chút tiền riêng trong tay.

Nhưng vấn đề là, vừa mới cãi nhau một trận long trời lở đất với cô em chồng, liệu lời cô ta nói có đáng tin không?

Riêng Diêu An Quốc liếc nhìn Diêu Tư Manh một cái, trầm giọng nói: “Con nói xem, là cách gì?”

Với đứa con gái này, Diêu An Quốc đã thực sự hoàn toàn thất vọng, ông đã hạ quyết tâm sau chuyện này sẽ không xen vào chuyện của cô ta nữa. Nhưng đột nhiên nghe cô ta nói có phương pháp, ông lại không nhịn được mà hỏi thêm một câu.

Diêu Tư Manh thấy cửa lớn đã đóng chặt, liền hạ giọng, kể lại toàn bộ kế hoạch kiếm tiền của mình.

***

Ở bên kia, Khương Du Mạn và Phó Cảnh Thần cũng đã trở về nhà mình.

Hôm nay, mẹ Phó dùng khoai tây om với nửa con thỏ rừng còn lại, nước canh sánh đặc. Nước canh này cực kỳ thích hợp để ăn cùng cơm.

Cả nhà đều chờ Khương Du Mạn về mới ngồi vào bàn. Lúc ăn cơm, Phó Hải Đường nhận xét: “Mẹ, tay nghề của mẹ không bằng chị dâu.”

Trước đây Khương Du Mạn cũng từng làm món này, Phó Hải Đường ăn đến mức suýt nuốt cả lưỡi. Món mẹ cô làm dù ngon, nhưng so với chị dâu vẫn kém một chút.

Mẹ Phó lườm con gái: “Cái mồm con bị chị dâu dưỡng điêu rồi, còn muốn ngày nào cũng chờ chị dâu hầu hạ à?”

Phó Hải Đường lẩm bẩm: “Con chỉ nói sự thật thôi mà.”

Cô đâu dám! Với mức độ cưng chiều chị dâu của bố mẹ và anh trai, nếu cô dám trông chờ chị dâu phục vụ, có khi sẽ bị đuổi ra khỏi nhà mất. Phó Hải Đường vẫn rất có tự mình hiểu lấy.

Nói xong con gái, hai ông bà lại ra sức gắp thức ăn cho Khương Du Mạn. Cứ như thể cô đi dậy học là đã phải chịu đau khổ lớn lắm vậy.

Khương Du Mạn quả thật cũng đói bụng, ăn sạch cơm trong bát.

“Mạn Mạn, có muốn ăn thêm chút nữa không?” Thấy cô ăn xong, mẹ Phó ở bên cạnh hỏi.

Phó Cảnh Thần thì trực tiếp lấy thêm một cái bánh màn thầu đặt vào bát cô, dùng ánh mắt ý bảo vợ mình ăn thêm một chút.

“Em no rồi, không ăn thêm được nữa đâu anh.” Khương Du Mạn nhẹ nhàng đặt cái bánh màn thầu trả lại vào bát Phó Cảnh Thần, “Buổi chiều tan học sớm, lúc đó em về ăn sau cũng được.”

Phụ nữ m.a.n.g t.h.a.i ăn nhiều sẽ dễ nôn ọe, còn cảm thấy nặng bụng khó chịu cả ngày, tốt nhất là nên ăn ít nhưng chia thành nhiều bữa.

Mẹ Phó cũng là người từng trải, lập tức không khuyên nữa, thay vào đó bà nói: “Mẹ và ba các con đã bàn với Cảnh Thần rồi, khi nào làm giường đất sẽ dọn dẹp cái phòng nhỏ bên cạnh phòng các con để làm bếp riêng.”

“Con có thai mấy tháng cuối bụng to lên, lúc nào cũng muốn ăn, nhưng lại ăn không được bao nhiêu. Có bếp riêng, không cần phải rút củi hay nhóm bếp lên, muốn ăn lúc nào thì trong nồi vẫn còn hâm nóng được.”

Rõ ràng, tối qua Phó Hải Đường mang đồ ăn về đã kể lại chuyện Phó Cảnh Thần nấu nước giữa đêm cho Khương Du Mạn.

“Cảm ơn ba mẹ ạ.” Khương Du Mạn cảm động, ngọt ngào nói.

Đây là mẹ chồng sao? Cảm giác không kém gì mẹ ruột luôn ấy !

Đương nhiên, trong đó không thể thiếu tầm quan trọng của thái độ Phó Cảnh Thần dành cho cô. Vẫn là câu nói cũ: Thái độ của chồng đối với vợ, sẽ ảnh hưởng đến thái độ của cả nhà chồng.

Nghĩ đến Phó Cảnh Thần, ở dưới bàn, Khương Du Mạn động động ngón tay, móc nhẹ ngón tay anh, kết quả bị anh níu chặt lại, không cho cô rút về.

Khi cô ngước mắt nhìn lên, anh còn cong môi cười nhẹ, ánh mắt ấy lại khiến Khương Du Mạn nhớ đến chuyện tối hôm qua.

Cô không khỏi dẫm nhẹ lên chân anh một cái, mới thành công rút được tay về.

“Người một nhà nói gì mà cảm ơn.” Mẹ Phó không hề hay biết động tác nhỏ của hai người dưới bàn, thoải mái nói.

Trong tiếng nói cười rôm rả, mọi người đều đã ăn xong.

Phó Cảnh Thần đứng dậy thu dọn bát đũa đi rửa.

Mẹ Phó thì cầm một cái ghế đẩu nhỏ ngồi ở cửa, bên cạnh đặt một cái rổ, bắt đầu khâu vá gì đó.

Khương Du Mạn liếc mắt một cái, thấy trong rổ toàn là vải vụn, không khỏi hỏi: “Mẹ, nhà mình chẳng phải còn có vải sao? Mẹ dùng mấy cái đầu vải vụn này làm gì vậy ạ?”
 

Bình Luận (0)
Comment