“Đừng nói nhiều.” Khương Du Mạn nhíu mày: “Nếu hai người vẫn không chịu giao đồ ra, con sẽ đi xưởng dệt ngay.”
“Mày muốn bao nhiêu?” Khương Minh Bân thấy Khương Du Mạn không chịu nhân nhượng, đành tối sầm mặt hỏi.
Khương Du Mạn bắt đầu đưa ra yêu cầu: “Lương tháng trước đây của con là 800 đồng, tiền an ủi của mẹ con thì hai người phải đưa con một ngàn đồng, còn cả số trang sức vàng bị lừa đi nữa.”
Khương Minh Bân không ngờ Khương Du Mạn lại một há mồm có thể tới cái "sư tử ngoạm" như vậy, tức giận đến hai tay run lẩy bẩy, hét lên : “Sao mày không đi cướp luôn đi?”
Trước kia, cái đồ nghịch nữ này làm việc kiểu “đánh cá ba ngày phơi lưới hai ngày”, căn bản không mang về được bao nhiêu tiền lương. Khi Hứa Mi mất, xưởng dệt bồi thường tổng cộng một ngàn rưỡi tiền an ủi. Vậy mà cô ta chỉ một câu nói, liền muốn lấy đi toàn bộ !
Phan Lan Phượng cũng âm dương quái khí nói: “Mạn Mạn, làm người cũng phải có lương tâm chứ, trong nhà thật sự không lấy ra được nhiều tiền như vậy đâu. Con làm thế là muốn đẩy cả nhà vào đường chết sao?”
Lời này đương nhiên là giả. Lương tháng của Khương Minh Bân và bà ta cộng lại cũng gần hai trăm đồng. Số tiền tiết kiệm trong nhà đã gần 3.000 đồng! Chính vì có số tiền này, cả nhà mới sống tiêu xài thoải mái được.
Muốn một lần lấy ra nhiều tiền như vậy, chẳng khác nào cắt thịt bà ta. Nếu không còn tiền tiết kiệm, chẳng phải họ sẽ phải sống chật vật, chỉ đủ định lượng hằng tháng như những công nhân khác sao? Cuộc sống như vậy, Phan Lan Phượng nghĩ đến thôi đã không chịu nổi.
“Lúc lấy đồ của con thì nói hay hơn hát, giờ muốn nhả ra thì lại bảo là muốn đẩy dì vào đường chết?”
Khương Du Mạn không nhịn được mà bật cười: “Làm rõ ràng nhé, hai người dùng tiền an ủi của mẹ con, ở nhà mẹ con được phân. Kẻ không có lương tâm là hai người, không phải con.”
Trong nguyên tác, ngay cả khi nguyên chủ bị sảy thai, họ cũng không muốn chứa chấp. Giờ còn không biết xấu hổ mà đạo đức bắt cóc, cô tuyệt đối sẽ không để mình bị dắt mũi.
Khương Minh Bân và Phan Lan Phượng bị chạm đúng vào nỗi đau, cả hai sắc mặt xanh mét, không nói nên lời.
“Nhiều nhất là 500 đồng, còn cả số trang sức trước đây trả lại cho mày, những thứ khác thì mày đừng có mơ tưởng!” Khương Minh Bân mặt mày u ám nói.
Khương Du Mạn cũng không phí lời nữa: “Xem ra, con chỉ còn cách đi tìm lãnh đạo xưởng thôi.” Nói xong, cô xoay người định bước ra cửa.
Phan Lan Phượng hoảng hốt, chạy nhanh giữ cô lại: “Mạn Mạn, con đừng xúc động! Có gì chúng ta ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng.”
Chuyện Hứa Mi hy sinh năm xưa, hiện tại vẫn còn được truyền tai nhau trong xưởng dệt. Nếu Khương Du Mạn, con gái của nữ anh hùng, đi kiện, lãnh đạo xưởng thấy Khương Du Mạn ăn mặc keo kiệt, bụng mang dạ chửa, mà vợ chồng họ lại không chịu đưa tiền, thì sẽ nghĩ như thế nào?
Cả hai vợ chồng họ về sau còn mặt mũi nào nữa?
“Không có gì để nói,” Khương Du Mạn hất tay bà ta ra. “Hai người không muốn cho con sống yên ổn, con cũng sẽ không để cho hai người được sống thoải mái.”
Phan Lan Phượng lúc này là thật sự muốn khóc: “Đâu phải là…”
Lời còn chưa nói xong, đã bị tiếng gầm lên của Khương Minh Bân cắt ngang: “Đi đem tiền đưa cho nghịch nữ này mau!”
Đừng nhìn Phan Lan Phượng ngày thường lo liệu mọi việc trong nhà, nhưng những chuyện lớn thế này, vẫn là Khương Minh Bân làm chủ.
Thấy Khương Minh Bân tức giận đến vậy, dù không cam tâm, bà ta vẫn phải lau nước mắt, quay vào trong phòng.
Trong nhà chính chỉ còn lại hai cha con.
Khương Minh Bân trong lòng đầy tức giận, không nhịn được nói: “Sao tao lại sinh ra được cái thứ con máu lạnh như mày chứ?”
Khương Du Mạn không chút khách khí đáp trả: “Bởi vì con giống ba.”
Một câu nói, chặn cứng họng Khương Minh Bân.
Chờ ông ta vừa kịp trấn tĩnh lại, Phan Lan Phượng đã cầm một cái túi vải nhỏ từ trong phòng bước ra.
Khương Minh Bân giật lấy, ném mạnh lên bàn, rồi chỉ tay ra cửa: “Cầm tiền rồi cút ngay cho tao!”
Khương Du Mạn lười phản ứng với cơn thịnh nộ vô năng của ông ta. Cô mở túi vải ra, kiểm kê lại đồ vật.
Một ngàn tám đồng tiền, cùng với số trang sức vàng trước đây…
Xác nhận không sai sót gì, cô lập tức xoay người bước đi.
Trước khi rời đi, Khương Du Mạn không quên tháo hết những bằng khen, giấy khen của mẹ cô đang treo trên tường xuống.
Khương Minh Bân thấy vậy, tức đến mức tim gan như bị lửa đốt, "Con nhãi ranh kia, mày mau bỏ xuống!"
"Con lấy giấy khen của mẹ con, là chuyện hiển nhiên." Khương Du Mạn không hề quay đầu lại, đẩy cửa bước thẳng ra ngoài.
Thời này, người ta coi trọng danh tiếng. Một người thuộc thành phần cải tạo đi xuống nông thôn mà có những tấm giấy khen này, sau này có thể giảm bớt được bao nhiêu rắc rối. Cô nhất định phải mang đi.
Chỉ là, hai người trong phòng kia ... chắc tức đến nổ phổi rồi.
Đi ra đến sân, Khương Du Mạn vẫn nghe rõ tiếng Khương Minh Bân giận dậm chân, "Đồ ăn cháo đá bát, nghịch nữ! Về sau cả đời ở nông thôn chịu khổ, đừng mong tao giúp một ngón tay!"
"Minh Bân, từng ấy tiền cho mang đi rồi, sau này nhà mình làm sao đây?"
"Còn làm sao được nữa? Tiền đã đưa, căn phòng này về sau không có phần của nó! Công việc của tôi sau này cũng để lại cho Hà Nhi, chẳng liên quan gì đến nó!"
...
Tiếng nói chuyện xen lẫn tiếng quăng đập đồ đạc không ngừng vọng ra từ trong nhà. Khương Du Mạn ngay cả bước chân cũng không hề dừng lại.
Hai năm nữa cô sẽ trở về, sống tốt hơn trước rất nhiều, Khương Minh Bân giúp được gì cho cô cơ chứ? Còn về căn nhà, đó là tài sản đứng tên mẹ ruột của nguyên chủ, về sau cô muốn lấy liền lấy thôi.