Trên đường trở về, trong tay xách chiếc túi vải nặng trịch, tâm trạng Khương Du Mạn thoải mái lạ thường.
Về đến nhà, không thấy mẹ Phó và mọi người dưới nhà, hẳn là đang nghỉ ngơi trong phòng.
Khương Du Mạn xách đồ lên thẳng trên lầu, Phó Cảnh Thần còn đang sắp xếp đồ đạc
Trông thấy cô, anh khẽ thở phào một hơi, đến chính anh cũng không nhận ra, rồi mở lời hỏi: "Em có bị ai bắt nạt không?"
Vừa hỏi, ánh mắt anh vừa quét một vòng trên người cô. Kể từ lúc cô bước chân ra khỏi nhà sáng nay, lòng anh đã thấy bất an. Thật sự không ngồi yên được, nên anh mới đem đồ đạc cần mang xuống nông thôn ra sắp xếp.
"Có anh ở, ai dám bắt nạt em ?" Khương Du Mạn đưa chiếc túi trong tay qua, má lúm đồng tiền như hoa nở.
"?" Phó Cảnh Thần đón lấy đồ vật, khó hiểu nhìn cô.
Khương Du Mạn tâm tình vui vẻ, kể lại chuyện Khương Minh Bân không dám đ.á.n.h cô ban nãy.
Phó Cảnh Thần môi mỏng mím lại, rồi nói: "Nếu em bị bắt nạt, anh đương nhiên sẽ đòi lại công bằng cho em." Dù người đó trên danh nghĩa có là ba vợ của anh.
Nếu Khương Du Mạn thật lòng muốn đồng cam cộng khổ với anh, cùng anh về nông thôn, thì về sau anh sẽ không để ai bắt nạt cô, kể cả bản thân anh.
Khương Du Mạn rất hài lòng với giác ngộ của anh, cười nói: "Đấy, em đã bảo, có anh ở, không ai dám bắt nạt em mà."
Nhìn gương mặt tươi cười rạng rỡ của cô, nghĩ đến những việc cô vừa làm, ánh mắt Phó Cảnh Thần dừng trên người cô mang theo một sự ấm áp khó nhận ra.
"Chúng ta nhanh chóng dọn dẹp thôi, ngày kia phải đi rồi."
Khương Du Mạn vừa nói vừa đem chiến lợi phẩm hôm nay nhét vào trong túi.
Giấy khen của mẹ nguyên chủ được ép trong khung ảnh, nhưng khung ảnh thì khó cho vào hành lý. Vì vậy, cô mở khung ảnh, định lấy giấy khen ra cất riêng.
"Ái..."
Không ngờ tay vừa động vào đã chạm vào đã bị góc khung ảnh cứa một nhát, ngón tay Khương Du Mạn tức thì nhỏ máu.
Phó Cảnh Thần nhìn thấy, nhíu mày nói: "Anh đi lấy thuốc."
Nói rồi, anh quay người xuống lầu.
Khương Du Mạn không kịp ngăn anh, bởi vì lúc này cô đang ngạc nhiên khi sờ thấy một sợi dây chuyền bên trong khung ảnh.
Cô lấy ra xem, đó là một sợi dây chuyền mặt ngọc lục bảo. Sợi dây chuyền này hẳn là thuộc về mẹ của nguyên chủ. Lúc này, mặt ngọc dính m.á.u của cô, màu xanh càng thêm trong vắt.
Khoan đã!
Khương Du Mạn nhìn kỹ, phát hiện vết m.á.u trên bề mặt đang biến mất với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Giống như đang bị thứ gì hút lấy vậy!
Là một người có thâm niên ngụp lặn trong giới tiểu thuyết, trong đầu cô mơ hồ hiện ra một ý tưởng không tưởng.
Để chứng thực suy đoán của mình, cô trực tiếp ấn ngón tay đang bị thương lên mặt ngọc.
Một cảnh tượng kỳ diệu đã xảy ra!
Chỉ thấy ánh lục loé lên, giây tiếp theo, một không gian thu nhỏ xuất hiện trong đầu cô.
Không gian đại khái được chia làm hai khu vực. Một khu vực toàn là đất đen tơi xốp, màu mỡ, vừa nhìn đã biết là loại đất tốt nhất để trồng trọt hoa màu. Khu vực còn lại là mặt đất bằng phẳng thông thường, rộng chừng hơn hai mươi mét vuông, tạm thời chưa biết có tác dụng gì.
Bên cạnh đất đen còn có một hồ nước tròn nhỏ, nước bên trong trong vắt, lấp lánh, còn bốc lên một làn hơi nước nhàn nhạt. Khương Du Mạn vốc tay uống một ngụm, lập tức cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Đây là ... linh tuyền.
Nếu nước là nước linh tuyền, vậy mảnh đất này chắc chắn cũng không tầm thường. Có cơ hội nhất định phải mua ít hạt giống gieo thử, biết đâu sản lượng sẽ vượt xa sự tưởng tượng của mình...
Ánh mắt cô lại đảo qua, trong không gian còn có một căn nhà tranh nhỏ. Khương Du Mạn bước vào, phát hiện bên trong còn có một chiếc giường gỗ đơn sơ. Nhìn quanh một vòng, không gian này thật rộng lớn.
Cô lại mở mắt ra, muốn thử xem không gian này có thể chứa đựng đồ vật không.
Khương Du Mạn nhìn chiếc khung ảnh đã tháo rời trên tay, tâm niệm vừa động, giây tiếp theo, khung ảnh tức khắc biến mất. Nhìn lại, nó đã xuất hiện trên mảnh đất trống lúc nãy. Khung ảnh nhỏ bé nằm trơ trọi trên khoảng đất hơn hai mươi mét vuông, trông thật đáng thương.
Thấy vậy, Khương Du Mạn cực kỳ hưng phấn: Thì ra tác dụng của mảnh đất trống đó là dùng để chứa đựng những thứ mình muốn cất giữ!
Tranh thủ lúc Phó Cảnh Thần chưa lên lầu, cô thử đi thử lại rất nhiều lần. Cô phát hiện bất kể là thứ gì, cô đều có thể mang vào mang ra một cách tự nhiên trên mảnh đất trống đó.
Có đất đen để gieo trồng; có nước linh tuyền để tưới tiêu; có khu vực chuyên dụng để cất giữ đồ vật. Quan trong nhất là lúc nào cũng có thể mang theo bên mình, tuỳ cơ sử dụng.
Quả thực đây chính là một không gian đa chức năng.
Tuy với địa vị và quan hệ của nhà chồng cô, xuống nông thông cũng sẽ khá hơn người khác, nhưng Khương Du Mạn vẫn luôn lo lắng về vấn đề lương thực. Dù sao cũng là cải tạo, thức ăn nhất định không thể sánh bằng bây giờ. Lao động vất vả, ăn uống không đủ, ai mà chịu nổi? Trong nhà còn nhiều người như vậy, trừ Phó Cảnh Thần và ba chồng cô, ba người phụ nữ trong nhà đều không phải là lao động chính, huống hồ sắp tới, cô còn sinh em bé. Mấy năm tới này rõ ràng là sẽ phải chịu cực một chút.
Giờ có cái không gian này, cô hoàn toàn có thể tranh thủ trước khi rời đi tích trữ thêm đồ ăn thức uống, sau khi xuống nông thôn có thể trợ cấp cho gia đình. Lại còn có thể cất toàn bộ những vật quan trọng vào trong không gian, không cần lo bị mất!
Nghĩ đến những điều đó, lòng Khương Du Mạn tràn đầy hưng phấn, quay về Khương gia một chuyến thật sự quá đáng giá!