Khương Du Mạn thấy cô ta chịu thua, đắc ý nhếch mày. Cô khoanh tay quay người lại, vừa lúc thấy Phó Cảnh Thần đã đẩy xe đạp tiến đến.
"Xong rồi, đi nhanh thôi anh." Khương Du Mạn ngồi lên yên sau, giục.
Phó Cảnh Thần gật đầu, bình tĩnh đạp xe đưa cô rời đi.
Tiết học buổi chiều không nhiều như buổi sáng.
Hết giờ, Khương Du Mạn giao bài tập, nhìn học trò từng tốp, từng nhóm rời khỏi lớp học. Cô thu dọn sách vở vừa dạy xong, cũng chuẩn bị đi ra cổng trường.
"Cô giáo Khương."
Vừa bước ra khỏi cửa, cô đã nghe thấy một giọng nam truyền đến từ bên cạnh.
Cô quay đầu nhìn lại. Người gọi cô mặc một chiếc áo thanh niên màu xanh quân đội, gọn gàng, tóc chải chỉnh tề, đeo một cặp kính gọng đen, trông rất nhã nhặn.
"Anh gọi tôi có việc gì sao?" Khương Du Mạn hơi nghi hoặc. Cô chắc chắn mình không hề quen người này, cũng chưa từng gặp mặt hắn bao giờ.
"Chào cô giáo Khương, tôi họ Chu, tên là Chu Lăng Vân, là giáo viên dạy thay của trường. Chúng ta coi như là đồng nghiệp đấy." Chu Lăng Vân cười cười, vẻ ngoài thanh tú của hắn rất dễ dàng khiến người khác có thiện cảm.
Nhưng khi nghe thấy cái tên này, Khương Du Mạn lập tức nâng cao cảnh giác.
Chu Lăng Vân? Đây chính là người chồng cũ tra nam của Diêu Tư Manh ở đời trước trong nguyên tác chứ ai!
Trong nguyên tác, nhân vật chồng cũ tra nam này của Diêu Tư Manh được miêu tả rất kỹ càng. Hắn là người Hải Thị, vì là con thứ trong nhà cha không thương, mẹ không yêu, nên bị đẩy xuống nông thôn làm thanh niên trí thức ở Đại đội Sau Núi. Sau khi kết hôn với Diêu Tư Manh và trở về thành, cả gia đình hắn đều sống trong một con ngõ nhỏ. Diêu Tư Manh không chỉ phải hầu hạ hắn mà còn phải phục vụ cả nhà chồng. Hắn đối với nỗi khổ của vợ làm ngơ như không thấy. Vì hắn có vẻ ngoài khá tuấn tú, cuối cùng hắn đã cặp kè với con gái nhà giàu có và đá phăng người vợ tào khang của mình.
Tóm lại, đây là một tên tra nam chính hiệu, tra nam trong tra nam.
Ý thức được người trước mặt không phải hạng tốt lành gì, Khương Du Mạn cũng chẳng còn nhiệt tình gì nữa: "Thầy giáo Chu, anh có chuyện gì vậy?"
"Là thế này, hôm qua tôi mới đến Trường Tiểu học Thạch Niễn Tử. Vì cô đang mang thai, cơ thể không tiện, nên hiệu trưởng nhờ tôi nhận dạy thay ba lớp."
Chu Lăng Vân cười rất ấm áp, phảng phất không hề nhận ra thái độ lạnh nhạt của Khương Du Mạn.
"À, tôi biết rồi." Khương Du Mạn không ngờ hiệu trưởng lại còn tìm được giáo viên ở Đại đội Sau Núi. Nghĩ lại thì cũng hợp lý. Trường Tiểu học Thạch Niễn Tử có học sinh của ba đại đội đến học, có lẽ danh ngạch giáo viên cũng được phân cho thanh niên trí thức của các đại đội khác.
Đồng thời, điều này cũng giảm bớt gánh nặng cho cô.
Tuy nhiên, chi tiết này không hề có trong nguyên tác, cô cũng không biết cốt truyện đã rẽ ngang ở chỗ nào.
Khương Du Mạn không để tâm nhiều. Cô nói xong liền quay người bước ra ngoài.
Vừa đi ra khỏi cổng trường, cô đã thấy Phó Cảnh Thần đứng đợi, ánh mắt nhìn chằm chú về phía cô. Dáng người cao ráo, chân dài của anh rất nổi bật.
Khương Du Mạn nở nụ cười, bước nhanh tới: "Anh đúng giờ quá nha, đến được bao lâu rồi?"
"Anh đến lúc em đang nói chuyện với người kia." Phó Cảnh Thần giải thích.
Vừa nói, anh vừa rút ra một cái bánh bao đưa qua. Khương Du Mạn đưa tay sờ vào, bánh bao vẫn còn nóng hổi.
"Sao anh lại chu đáo thế này?" Khương Du Mạn cười híp mắt, ngó trái lại ngó phải, "Để em xem nào, nam nhân nhà ai mà lại tri kỷ thế nhỉ?"
Khóe môi Phó Cảnh Thần khẽ cong, ánh mắt chan chứa ý cười.
Trên đường về, Khương Du Mạn một tay ôm eo anh, một tay cầm bánh bao gặm ngon lành.
Bánh bao chắc là do mẹ Phó gói, không phải hương vị của tiệm cơm quốc doanh, nhưng vẫn ngon là được rồi. Cô vốn đã hơi đói, ăn chiếc bánh bao xong thì thấy tinh thần phấn chấn hơn hẳn.
Lúc này, cô mới có thời gian mở miệng hỏi: "Đúng rồi, sao anh không hỏi người vừa rồi là ai?"
"Là ai?"
Nghe Phó Cảnh Thần đáp lời ngay lập tức, Khương Du Mạn lập tức hiểu ra, rõ ràng là muốn biết.
Cô dùng hai tay ôm chặt lấy anh hơn: "Chỉ là một thầy giáo dạy thay thôi. Hắn nói ngày mai sẽ nhận dạy ba lớp, hiệu trường mời hắn tới giúp em chia sẻ công việc."
"Ừm." Phó Cảnh Thần nghe ra Khương Du Mạn đang giải thích với anh, anh ôn tồn nói: "Thế thì tốt rồi."
Từ xa nhìn thấy cô và người đàn ông kia đứng đối diện nhau ở cổng trường, rồi hắn còn cười tươi như thế, nói trong lòng anh không khó chịu là giả. Người hắn đang nói chuyện là Khương Du Mạn, là vợ anh ! Tuy nhiên, anh sẽ không chủ động mở miệng hỏi. Anh biết chắc chắn là giữa họ không có gì. Nhưng việc cô chủ động giải thích khiến anh rất vui, chứng tỏ cô thật sự tin tưởng anh và đặt anh trong lòng.
"Anh còn tưởng là ai chứ?" Khương Du Mạn xoa xoa bụng mình nói: "Em giờ cái dáng này rồi, người khác vừa nhìn là biết em là phụ nữ có chồng, lại sắp làm mẹ nữa, anh cứ yên tâm đi."
"Vẫn xinh đẹp." Phó Cảnh Thần nói.
Khương Du Mạn phì cười: "Anh còn rất giỏi nói ngọt đấy."
"Anh không biết nói dối," Phó Cảnh Thần hạ giọng như thì thầm: "Bằng không cũng sẽ không mỗi tối đều..."
Khương Du Mạn vội giơ tay nhéo eo anh: "Giữa ban ngày ban mặt, đừng nói nữa, em tin anh rồi được chưa?"