Trở lại sân viện, trời còn sớm, cơm vẫn chưa nấu xong.
Hai cha con Phó Vọng Sơn cùng Diêu Chấn Giang tiếp tục bận rộn với đống gạch mộc, còn Khương Du Mạn thì vào bếp phụ giúp.
Mẹ Phó về phòng lấy đồ vật, Khương Du Mạn đang xào đồ ăn thì Phương Tích Văn bước vào bếp.
Sau khi lưỡng lự một lát, Phương Tích Văn mới mở lời: "Đồng chí Khương, tôi ... tôi có chuyện muốn nói với cô."
Khương Du Mạn quay đầu lại, thấy là Phương Tích Văn thì hơi bất ngờ. Cô biết Phương Tích Văn và Diêu Tư Manh có quan hệ khá tốt, trước đây Phương Tích Văn còn tỏ ra có địch ý với cô. Lần này đột nhiên tìm đến, là có chuyện gì muốn nói sao?
Tuy không rõ nguyên nhân, nhưng dù sao cũng sống chung một sân viện, Khương Du Mạn vẫn hỏi: "Cô muốn nói chuyện gì?"
"Đồng chí Khương, tôi muốn nhờ cô một chuyện," Phương Tích Văn rối rít mở lời: "Tôi cũng mới xuống nông thôn cách đây không lâu, trong phòng vẫn chưa có giường đất."
"Cho nên tôi muốn nhờ cô hỏi anh Diêu xem, anh ấy có thể giúp làm cho tôi một cái giường đất được không. Tôi bên này còn có hai tấm phiếu thịt..."
Nói đến đoạn sau, mặt cô ấy đỏ bừng, giọng nói bé như muỗi kêu, rõ ràng là bản thân cô ấy cũng thấy ngượng ngùng.
Hôm nay, thấy Diêu Chấn Giang và người nhà Phó gia đang hì hục làm gạch mộc, cô ấy mới nhớ ra phòng mình cũng chẳng có giường đất, hơn nữa phiếu bông của cô ấy không đủ, chăn thì quá mỏng. Nếu mùa đông này không có giường đất để sưởi ấm, sẽ rất khó mà qua được.
Nếu không xảy ra chuyện cạy khóa kia, có lẽ cô ấy đã nhờ Diêu Tư Manh. Nhưng sau khi chuyện đó xảy ra, cô ấy đã quyết định giữ khoảng cách với Diêu Tư Manh.
Mà cô ấy cũng không tiện tự mình đi tìm đồng chí nam khác để nhờ giúp đỡ, sợ bị người khác nhìn thấy rồi đồn đại không hay.
Suy đi tính lại, cô ấy chỉ còn cách mặt dày tìm đến Khương Du Mạn, thử hỏi xem Khương Du Mạn có thể giúp cô ấy không.
Khương Du Mạn ngẫm nghĩ một chút liền hiểu ra, gật đầu: "Được, tôi sẽ giúp cô hỏi anh ấy."
Mặc dù Phương Tích Văn trước đây có quan hệ tốt với Diêu Tư Manh, nhưng cũng chưa từng làm điều gì xấu với cô. Đây chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi. Hơn nữa, hai tấm phiếu thịt là một phần quà cảm ơn không hề nhỏ. Vợ Diêu Chấn Giang đang ở cữ, Khương Du Mạn tin rằng Diêu Chấn Giang sẽ rất sẵn lòng nhận lời.
Phương Tích Văn không ngờ Khương Du Mạn lại dễ nói chuyện như vậy, cô ấy cảm kích vô cùng, nói: "Đồng chí Khương, thật sự cảm ơn cô..."
Chuyện cô ấy có quan hệ tốt với Diêu Tư Manh không phải là bí mật, Khương Du Mạn chắc chắn biết. Lần này, Phương Tích Văn đến đây quả thật là đã lấy hết dũng khí đánh liều thử một lần.
Khương Du Mạn không bận tâm: "Chuyện nhỏ thôi, không cần khách sáo."
Lúc này, món ăn trong nồi đã chín tới, cô nói xong liền nhanh nhẹn múc đồ ăn ra đĩa.
Phương Tích Văn nhìn Khương Du Mạn tay chân nhanh nhẹn làm việc, dù nhìn kiểu gì cũng không thể liên kết Khương Du Mạn với cái danh hiệu "cô vợ lười biếng chẳng làm gì" trong lời đồn của Chu Vân.
Nếu thật sự là người chẳng làm gì cả, tay chân làm sao có thể thành thạo đến thế?
Phương Tích Văn mím môi, trong lòng thoáng chút áy náy.
Chính Phương Tích Văn cũng từng chịu đựng nỗi khổ vì bị người có tâm bịa đặt, thêu dệt chuyện không hay bởi vẻ ngoài xinh đẹp và sự theo đuổi của những người xung quanh. Kết quả, cô ấy lại đi tin lời người khác nói, dùng ác ý để suy đoán về Khương Du Mạn.
Có lẽ Khương Du Mạn hoàn toàn không phải là người như những người kia nói...
Trên đường từ bếp về nhà mình, Phương Tích Văn vẫn luôn suy đi tính lại chuyện này trong lòng.
Cô ấy và Khương Du Mạn chẳng có giao tình gì, vậy mà Khương Du Mạn còn sẵn lòng giúp đỡ. Nếu Diêu Tư Manh thật sự là ân nhân cứu mạng của Khương Du Mạn, sao Khương Du Mạn lại không thèm nói một lời cảm ơn nào?
Nghĩ đến việc Diêu Tư Manh còn cạy khóa đột nhập vào nhà Phó gia, hai người này không giống có ơn, mà giống có thù hơn.
Phương Tích Văn cảm thấy chuyện này không hề đơn giản, sự thật có lẽ không phải như những gì cô ấy được biết.
Trong lúc mải suy tư đã đi đến cửa nhà, cô ấy ngước lên thì thấy Diêu Tư Manh đang đứng chờ ở ngay cửa.
"Tích Văn, cậu đi đâu đấy?" Thấy Phương Tích Văn trở về, Diêu Tư Manh hỏi.
“Tớ đi đến phòng bếp.” Phương Tích Văn trả lời, sau đó lại lãnh đạm hỏi. “Sao cậu lại tới đây?”
“Tớ có việc cần bàn với cậu.” Diêu Tư Manh đang có việc suy tính, cũng không để ý lắm đến thái độ của Phương Tích Văn thay đổi.
Nói rồi, cô ta nhanh nhẹn kéo tay Phương Tích Văn vào trong phòng.
Vào phòng, đóng cửa lại, Diêu Tư Manh không chờ được, nói ngay: “Tích Văn, tối nay cậu đi cùng tớ lên sau núi một chuyến. Chúng ta đi đào đồ.”
“Cậu bị điên à?” Phương Tích Văn trợn tròn mắt. “Sau núi nguy hiểm thế, mà còn muốn đi giữa đêm khuya?”
“Tớ đi đào d.ư.ợ.c liệu, mang ra chợ đen bán, sẽ kiếm được kha khá tiền đấy.” Diêu Tư Manh nhìn Phương Tích Văn, nói: “Chẳng phải là cậu bảo là muốn kiếm tiền sao?”
Phương Tích Văn nhíu chặt mày: “Đây là đầu cơ trục lợi đấy. Nếu bị phát hiện thì là cả một hội nghị phê đấu đấy, cậu biết không?”
“Thế nên mới phải đi buổi tối, sẽ không ai thấy đâu.” Diêu Tư Manh kiên nhẫn giải thích: “Hôm trước tớ thấy một thứ tốt ở trên núi, đi đường vòng lên, bảo đảm không ai nhìn thấy.”
Hôm ấy, cô ta vào sau núi tìm linh chi, lúc kéo dây leo thì vô tình thấy một đám thạch hộc mọc kín trong khe đá. Lúc ấy vội vàng, Diêu Tư Manh chưa kịp động tay. Sau này, chuyện linh chi bị mất làm đầu óc cô ta rối bời, suýt chút nữa quên bẵng mất chuyện này. Chỉ đến khi trong nhà lục đục, không khí căng như dây đàn, cô ta mới chợt nhớ ra.
Thạch hộc tuy không quý bằng linh chi, nhưng chỗ kia mọc nhiều vô kể. Mang cả đống đi chợ đen bán, chắc chắn sẽ kiếm được một khoản lớn.