Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 118

 
“Đội trưởng có đồng ý không?” Phương Tích Văn hỏi.

Diêu Tư Manh khựng lại. Diêu An Quốc đương nhiên là không ủng hộ, nhưng may mà anh chị dâu cô ta đều đồng tình. Tuy nhiên, anh chị dâu lại không cùng một lòng với cô ta, nên Diêu Tư Manh muốn rủ Phương Tích Văn đi cùng. Có một người đứng về phía mình, cô ta mới thấy yên tâm.

“Ba tớ sẽ không quản đâu.” Diêu Tư Manh nói lấp lửng.

Thời buổi này, phàm là những người có đầu óc, thấy đồ tốt đều tranh thủ lúc đêm tối mang đi chợ đen xử lý. Không bị bắt là thắng, là kiếm được tiền.

Phương Tích Văn nghiêm nghị: “Tư Manh, chuyện này tớ không tham gia đâu. Sau núi về đêm rất nguy hiểm, cậu cũng đừng đi.”

Dù cô ấy muốn dần dần tách ra, cũng không thể trơ mắt nhìn một người cô ấy từng coi là bạn tốt sa chân vào con đường nguy hiểm.

Diêu Tư Manh không cam lòng, cố gắng thuyết phục thêm vài câu, nhưng Phương Tích Văn vẫn kiên quyết từ chối, thậm chí còn ra sức can ngăn. Dần dần, Diêu Tư Manh cũng mất hứng. Nói được vài câu thì bỏ về.

Phương Tích Văn nhìn ra Diêu Tư Manh có vẻ không vui, nhưng cô ấy cũng không đuổi theo giải thích. Chuyện này quả thật kiếm ra tiền, nhưng rủi ro quá lớn. Nếu bị tóm, nhẹ thì bị cạo đầu âm dương rồi phê đấu công khai, nặng thì còn có thể bị truy cứu trách nhiệm. Huống hồ, sau núi về đêm nguy hiểm như vậy, ai biết sẽ gặp phải cái gì?

Nghĩ đến đó, Phương Tích Văn khẽ thở dài: Cô ấy không hiểu, tại sao chỉ trong một thời gian ngắn, Diêu Tư Manh lại thay đổi nhiều đến thế? Càng lúc càng thiếu lý trí.

***

Cùng lúc đó.

Hai cha con Phó Cảnh Thần đã cùng Diêu Chấn Giang làm đất nát, trộn vữa suốt cả buổi chiều để đúc gạch mộc, xếp gọn gàng thành từng hàng trước cửa.

Diêu Chấn Giang nói: “Gạch này phải nhớ lật đổi mặt thường xuyên, cần phơi khô vài hôm. Mai giao nộp thuế lương về, cháu lại dẫn người sang làm móng và đế giường đất. Chờ làm xong mấy thứ đó, gạch mộc này cũng vừa khô.”

Phó Vọng Sơn gật đầu: “Được, Chấn Giang, hôm nay vất vả cho cháu quá. Ở lại ăn cơm với chúng tôi nhé.”

“Không được đâu, vợ cháu còn đang ở nhà chờ. Cháu về nhà đây.” Diêu Chấn Giang cười từ chối.

Hắn ngửi thấy mùi đồ ăn từ nhà họ Phó rất thơm, nhưng thời buổi này kiếm miếng ngon đâu có dễ. Hắn cũng không muốn làm phiền gia đình người ta.

Khương Du Mạn đã sớm đoán được hắn sẽ nói thế, nên cô đã chuẩn bị sẵn một cặp lồng đựng đồ ăn, đưa cho hắn: “Anh mang về đi. Ăn xong nhớ rửa sạch rồi mang sang trả chúng tôi.”

“Anh Thần, chị dâu, cái này…” Diêu Chấn Giang cầm cặp lồng như ôm phải củ khoai nóng, theo phản xạ nhìn về phía Phó Cảnh Thần.

Ánh mắt Phó Cảnh Thần ánh lên ý cười: “Tay nghề vợ tôi rất được đấy, gia đình cậu nếm thử một chút.”

Khương Du Mạn cười, lườm anh một cái. Cô hoàn toàn có lý do để nghi ngờ anh đang cố tình khoe khoang trước mặt Diêu Chấn Giang đấy. Dù có bất đắc dĩ, trong lòng cô lại cảm thấy rất mãn nguyện.

Diêu Chấn Giang đương nhiên biết tay nghề của Khương Du Mạn ngon miệng. Mỗi lần cô mang cơm ra đồng, biết bao người phải hâm mộ người nhà họ Phó a. Chỉ là .... hắn thoáng nhìn thấy trong đó là món giò heo hầm, món này quá quý.

Mẹ Phó cũng góp lời: “Chấn Giang, cháu cứ cầm đi. Đừng chê là được. Hôm nay cháu cũng đã vất vả rồi.”

Lời đã nói đến nước này, Diêu Chấn Giang đành phải nhận. Nghĩ đến việc vợ mình cũng có thể được bồi dưỡng thêm một chút giò heo, hắn lại càng quyết tâm phải giúp nhà họ Phó xây giường đất, sửa bếp thật tốt.

Lúc hắn ôm cặp lồng đi vào nhà chính Diêu gia thì cả gia đình Diêu đang ngồi ăn cơm, mọi người đồng loạt quay sang nhìn.

Cặp lồng không đậy nắp. Diêu Tư Manh vừa nhìn thấy miếng giò heo màu sắc tươi rói, sắc mặt cô ta lập tức khó coi.

Mâm thức ăn trên bàn nhà họ Diêu khá đơn giản, chỉ có một đĩa trứng gà xào và món dưa muối "muôn thuở".

Từ sau khi thi trượt giáo viên, chất lượng khẩu phần ăn của Diêu Tư Manh giảm sút hẳn. Giờ nhìn món giò heo bóng bẩy, nước dùng sóng sánh trong tay Diêu Chấn Giang, cô ta thèm muốn nhỏ dãi. Nhưng cô ta không thể mở lời, chỉ đành quay mặt đi.

Mùi thơm của giò heo trong cặp lồng không chỉ hấp dẫn một mình cô ta, mà còn cả những người khác trong nhà họ Diêu.

Mọi người đều ngẩng đầu. Con dâu cả nhà họ Diêu và con dâu thứ hai nhà họ Diêu cùng lũ trẻ nhìn chằm chằm cặp lồng trong tay Diêu Chấn Giang bằng ánh mắt thèm thuồng.

Diêu Chấn Giang cứ như không thấy gì, bưng đồ ăn định đi thẳng vào phòng mình.

“Lão Tam, cái cặp lồng của cậu đựng thứ gì ngon thế?” Đúng lúc này, con dâu cả nhà họ Diêu không nhịn được lên tiếng. Cô ta nhìn chằm chằm cặp lồng, nói bóng nói gió với giọng chua chát: “Dù có tách khẩu phần ăn rồi, cậu vẫn là con trai của bố mẹ đấy? Chẳng lẽ không định hiếu kính bố mẹ một miếng sao?”

Cả buổi chiều hôm nay, Diêu Chấn Giang cứ luẩn quẩn trong sân nhà họ Phó, cô ta nhìn mà thấy khó chịu. Nhà mình mới vừa gây gổ với nhà người ta, Diêu Chấn Giang đã vội vàng chạy sang "nịnh nọt" người ta. Bảo sao mẹ cứ mắng hắn là "khuỷu tay hướng ra ngoài". Hơn nữa, dù gì cũng là người nhà, giờ hắn bưng cả một hộp giò heo to như thế về, chẳng lẽ không định chia cho người nhà một chút à?

 

Bình Luận (0)
Comment