Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 119

 
Diêu Chấn Giang cũng không phải quả hồng mềm, hắn đáp: “Vợ em đang ở cữ, ăn không ngon thì lấy đâu ra sữa cho con bé bú? Bố mẹ muốn ăn thịt, chẳng phải trong nhà vẫn còn thịt lợn rừng đó sao?”

Mẹ Diêu đã sớm nhận ra sắc mặt của Diêu Tư Manh, biết con gái mình đang thèm ăn. Giờ thấy con trai cãi lại, bà ta sụ mặt: “Một đứa con gái thì ăn cái gì mà chẳng được!”

Ngụ ý: đẻ ra một đứa con gái mà thôi, cần gì phải ăn ngon.

Nhận ra điều đó, Diêu Chấn Giang không chút khách khí đáp: “Mẹ, thế sao từ nhỏ mẹ lại cho em út ăn ngon thế? Nó cũng là con gái đấy thôi.” Hắn hừ một tiếng: “Mẹ cứ chiều riết đi. Nứt mắt ra đã dám đi cạy khóa, lục lọi đồ nhà người khác, rồi phải đền lương, đền thịt. Sau này còn dám gây đại hoạ !”

Nói xong, hắn mặc kệ vẻ mặt giận dữ của mẹ Diêu, đẩy cửa phòng đi thẳng vào trong.

Mẹ Diêu tức đến tím mặt, đập đũa toan đứng dậy, nhưng bị Diêu An Quốc quát lại: “Tối muộn rồi, làm ầm lên làm gì?”

“Ông nó, lão tam nó nói Tư Manh…” mẹ Diêu mẹ bất mãn nói.

Diêu An Quốc ngẩng đầu nhìn vợ: “Lão tam nói sai chắc?” Ông đưa đũa gắp một miếng trứng gà, điềm tĩnh ăn: “Cháu gái là con gái, Tư Manh cũng là con gái. Bà đã dám đối xử khác biệt thì cũng đừng trách lão tam nói.”

Mẹ Diêu bị chồng làm cho tắc họng, nhưng bà ta có nói các con thế nào cũng được, lại một câu cũng không dám cãi lại chồng, nên chỉ đành đem một bụng những lời muốn nói nuốt ngược vào trong.

Diêu Tư Manh thấy hốc mắt cay cay, cô ta nắm chặt đôi đũa, cúi đầu lùa cơm, và càng thêm kiên định với quyết tâm phải lên sau núi đêm nay.

Hai phòng còn lại của nhà họ Diêu cũng có suy nghĩ tương tự. Họ gần như đồng loạt liếc nhìn bầu trời bên ngoài.

Trong phòng Diêu Tam.

Con dâu thứ ba nhà họ Diêu và bà Hồ đang ngồi bên mép giường. Diêu Chấn Giang vừa vào cửa, cả hai đều nhìn về phía hắn.

Diêu Chấn Giang nâng cặp lồng lên như hiến một món quà quý: “Vợ ơi, mẹ ơi, hai người xem đây là cái gì này?”

Tuy trong nhà có thịt lợn rừng, nhưng thịt lợn rừng dai, giò heo lại càng chẳng có chút mỡ nào. Làm sao mà béo ngậy, đẫy đà được như giò heo nuôi nhà được?

Bà Hồ vừa thấy đã nuốt nước miếng: “Chấn Giang, cái này con lấy ở đâu ra thế?”

Diêu Chấn Giang giải thích qua loa.

“Người nhà họ Phó tốt thật đấy, cả một cặp lồng giò heo to thế mà lại cho chúng ta.” bà Hồ không kìm được cảm thán.

“Đương nhiên rồi, Thần ca và chị dâu đều là người tốt, cả nhà họ đều rất tốt.” Diêu Chấn Giang cười: “Còn nóng đấy, chúng ta ăn nhanh thôi!”

“Được!” Bà Hồ nhanh chóng đi lấy bát. Trên bàn vừa vặn còn có bánh bao đã được hâm nóng, ăn kèm với giò heo thì đúng là quá tuyệt!

Ba người ăn uống vô cùng thỏa mãn.

Sau bữa cơm, hắn nhanh chóng rửa sạch cặp lồng rồi mang sang trả nhà họ Phó. Tiện thể, hắn dặn dò: “À, Thần ca, anh đừng quên chuyện tối nay nhé.”

“Ừ.” Phó Cảnh Thần gật đầu.

Thấy anh khẳng định, Diêu Chấn Giang mới yên tâm quay về.

Khương Du Mạn chờ cửa đóng lại, băn khoăn hỏi: “Tối nay hai người còn có chuyện gì à?”

“Bọn anh định đạp xe ra chợ đen.” Phó Cảnh Thần không giấu cô.

“Trước kia không phải bảo anh ấy đi một mình sao?”

“Người mua linh chi không hề đơn giản, đi một mình dễ bị theo dõi lắm.” Phó Cảnh Thần giải thích: “Chiều nay bọn anh mới bàn lại.”

Nghe vậy, Khương Du Mạn đã hiểu. Linh chi giá trị quý báu, có thể người ta vừa trả tiền xong, lập tức đã bị bịt bao tải cướp lại. Có hai người, hơn nữa Phó Cảnh Thần lại có thân thủ tốt, sẽ an toàn hơn.

“Thế thì anh phải chú ý an toàn đấy. Trên đường đừng để ai phát hiện.” Khương Du Mạn vẫn có chút lo lắng. Cô không khỏi lải nhải : “Chờ khuya hẳn rồi hẵng ra cửa. Đừng đi đường lớn, đèn pin mang từ nhà đến cũng nhớ lấy theo.”

Vừa nói, cô vừa không khỏi cảm thán, cơ duyên của nguyên nữ chủ đúng là không dễ cướp. Trong sách, Diêu Tư Manh lấy được linh chi xong, bán rất dễ dàng. Giờ đến lượt Phó Cảnh Thần đi bán, cô lại cứ cảm thấy bất an..

“Ừm.” Phó Cảnh Thần mỉm cười nhìn cô, ánh mắt cực kỳ dịu dàng. Hoàn toàn khác biệt so với vẻ nghiêm nghị khi đối diện với người ngoài.

“Anh cứ nhìn chằm chằm em như thế, là muốn nói gì à?” Khương Du Mạn bị anh nhìn đến mức cả người mềm nhũn, vội vàng hỏi, hiện tại cô chỉ liếc mắt một cái liền biết anh có chuyện muốn nói.

Ánh mắt Phó Cảnh Thần càng thêm dịu dàng: “Mạn Mạn, cảm ơn em.”

“Cảm ơn em cái gì?” Khương Du Mạn thấy khó hiểu vô cùng. Cô đã làm gì sao ?

“Chuyện giò heo ấy.” Phó Cảnh Thần không nén được, khóe miệng khẽ nhếch: “Mạn Mạn, may mà có em suy nghĩ chu toàn.”

Khương Du Mạn lúc này mới phản ứng lại, hóa ra anh muốn cảm ơn cô vì đã múc giò heo cho Diêu Chấn Giang. Cô đương nhiên đáp: “Chuyện này chẳng phải bình thường sao? Người ta giúp mình, em là vợ anh, đương nhiên phải cân nhắc những chuyện đó rồi.”

Múc một bát giò heo thôi mà cũng đáng để anh phải đặc biệt cảm ơn như thế ư?

Nhận thức của Khương Du Mạn về mức độ sủng vợ của nam nhân nhà mình lại được nâng lên một tầng mới.

Tiếp đó, Phó Cảnh Thần múc cho cô một xô nước ấm vào phòng để ngâm chân. Vì bụng đã lớn nên cô không tự với tới chân mình, anh còn tự tay lau khô chân cho cô.

Khi anh bước vào, Khương Du Mạn đã nằm trên gối, đang mỉm cười nhìn về phía anh.

Thấy thế, Phó Cảnh Thần lại muốn "yêu" cô một chút.

Nhưng anh biết Khương Du Mạn hôm nay đã mệt, nên anh chỉ dừng lại ở việc hôn môi.

... Hôn đến không thở được cái loại này !

 

Bình Luận (0)
Comment