Khương Du Mạn không thở được, c.ắ.n vào môi anh một cái, anh mới chịu buông tha.
Thế nhưng chưa ngủ được bao lâu thì tiếng gõ cửa khẽ khàng vang lên.
Phó Cảnh Thần biết ngoài cửa là Diêu Chấn Giang, liền nhanh chóng nhẹ nhàng mặc quần áo rồi đứng dậyg.
Khương Du Mạn cũng đã tỉnh, mò từ trên giường đưa cho anh một cái áo khoác: “Nhớ che mặt lại nhé, đừng để người ta nhìn thấy.”
Phó Cảnh Thần đón lấy áo, gật đầu: “Em ngủ đi, anh sẽ về nhanh thôi.”
Nói rồi, anh quay người bước ra ngoài.
Cửa phòng khe khẽ động đậy một lát rồi nhanh chóng trở lại yên tĩnh.
Trên giường thiếu đi hơi ấm của anh, Khương Du Mạn cảm thấy trống vắng, không quen chút nào, cứ lăn qua lộn lại, rồi ngủ thiếp đi lúc nào cũng không rõ.
Về phần Phó Cảnh Thần và Diêu Chấn Giang, họ đổi sang đi xe đạp, đến tận mờ sáng mới tới được khu chợ đen của công xã Hồng Kỳ .
Chợ đen ở vùng quê này quy mô không lớn, nằm khuất trong một con hẻm hẻo lánh. Diêu Chấn Giang đã từng lui tới đây nhiều lần nên quen đường quen lối, nhanh chóng tìm được một vị trí khuất, rồi cả hai vội vàng hóa trang, cải trang lại một chút.
Sau đó, Diêu Chấn Giang dặn Phó Cảnh Thần trông coi linh chi, còn mình thì đi vòng quanh xem xét tình hình.
Quy tắc ở chợ đen là, trước khi giao dịch, bạn phải đi dạo một vòng để đảm bảo rằng hôm nay mọi thứ đều yên ổn, không có bóng dáng khả nghi của “tiểu hồng binh” thì mới được phép lấy hàng hóa ra.
Cái túi đựng linh chi khá lớn, đặt ở chỗ đó thu hút không ít ánh mắt tò mò. Những người tinh ý nhìn thấy gói hàng được bọc kín mít như vậy liền biết đó là thứ tốt, nhưng khi nhìn thấy Phó Cảnh Thần đang đứng bên cạnh bảo vệ, những ý nghĩ mờ ám trong đầu họ lập tức bị dập tắt.
Tuy không thấy rõ mặt anh, nhưng dáng người cao lớn, vạm vỡ kia vừa nhìn đã biết là người có võ, thân thủ tốt. Bọn họ không dám dây vào, nhanh chóng chuyển sang chỗ khác.
Phó Cảnh Thần vốn xuất thân là lính trinh sát, dĩ nhiên cũng nhận ra ánh mắt của những người này. Nhưng nếu họ không có ý đồ xấu, anh cũng không quan tâm.
Vừa trông chừng linh chi, anh vừa kín đáo quan sát xung quanh. Đa số mọi người đều ăn mặc kín mít, cả người bán và người mua đều tấp nập.
“Anh.” Đúng lúc này, Diêu Chấn Giang đã quay lại.
Hắn gật đầu với Phó Cảnh Thần, ra hiệu rằng hôm nay chợ đen không có vấn đề gì.
Tiếp đó, hắn ngồi xổm xuống, lấy linh chi ra.
Cây linh chi này rất lớn, vừa được bày ra đã thu hút sự chú ý của nhiều người. Nhưng người xem thì đông, mà người hỏi mua lại chẳng có mấy. Ai sành hàng đều biết giá của loại "tiên thảo" này không hề rẻ, nếu không có vài trăm đồng thì đừng hòng mua được.
Mắt thấy người đi rồi lại người đến, trời cũng đã bắt đầu hửng sáng, thì mới có một người tới hỏi giá.
Người này cũng bọc kín mít, hạ giọng hỏi: “Cây linh chi này bán bao nhiêu?”
Nghe giọng có vẻ là một thanh niên đứng tuổi, chững chạc.
Diêu Chấn Giang nói: “220 đồng.”
“Giảm chút đi, giá này đắt quá.”
“Không được, linh chi hoang dã lớn thế này, đồ hiếm có khó tìm đấy ạ! Đây là tiên thảo đấy, bồi bổ sức khỏe vô cùng tốt.”
Diêu Chấn Giang rất hiểu giá trị của hàng mình, thà chờ đợi lâu hơn một chút chứ nhất quyết không bán rẻ thứ tốt này.
Người mua có vẻ rất muốn cây linh chi, hai bên đôi co qua lại vài câu, cuối cùng chốt giá 216 đồng.
Sau khi tiền trao cháo múc, người mua vội vàng ôm linh chi rời đi.
Phó Cảnh Thần dõi theo bóng lưng người đó đi xa, hơi nhíu mày.
Người khác có lẽ không nhận ra, nhưng anh đã ở trong quân đội nhiều năm, chỉ cần liếc mắt là biết người này cũng là lính.
“Thần ca, anh nhìn gì vậy?” Diêu Chấn Giang thấy xung quanh không còn ai, nhanh chóng đếm tiền rồi đưa cho anh: “Anh cầm tiền đi. Có muốn mua thêm gì không?”
Nói đến câu cuối cùng, hắn hạ giọng rất thấp.
“Đi xem đã.” Phó Cảnh Thần nhận lấy tiền, đi đến trước quầy của một chị bán vải.
Diêu Chấn Giang nhìn theo hướng anh đi, lập tức hiểu ý. Hắn cũng không rảnh rỗi, dặn dò anh một tiếng rồi cầm tiền đi tìm xem chỗ nào có bán thịt. Vợ hắn đang ở cữ, cần được ăn uống tẩm bổ.
“Dì ơi, giá này cháu không thể giảm thêm được nữa.”
Diêu Chấn Giang vừa đi, Phó Cảnh Thần đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau.
Anh hơi nghiêng đầu, người nói chuyện ở ngay phía đối diện bên kia, vừa sắp xếp lại túi đồ vừa giải thích.
Cô ta bọc kín mít, không nhìn rõ mặt, nhưng khuôn mặt có thể che đi, giọng nói thì không lừa được người. Mặc dù đã cố ý hạ thấp âm lượng, nhưng vẫn không thể qua được đôi tai của anh. Hơn nữa, vóc dáng cũng rất quen thuộc. Phó Cảnh Thần gần như nhận ra ngay lập tức:
Đó là Diêu Tư Manh.
Sao cô ta cũng tới đây? Nhìn tư thế này, có vẻ như vừa mới đến.
Phó Cảnh Thần nhìn vào túi đồ bày trước mặt cô ta, bên trong có một ít thảo dược, lúc này đã có khá nhiều người vây lại hỏi mua. Có vẻ là hàng tốt.
Giọng của chị bán vải kéo suy nghĩ của anh trở về: “Anh muốn mua mấy thứ này phải không?”
Phó Cảnh Thần lập tức hoàn hồn, “Ừm,” anh đáp, rồi chú ý thấy bên cạnh quầy chị còn có bông gòn, bèn mua thêm không ít.
Tiền kiếm được ở chợ đen, thì cứ ở chợ đen mà tiêu thôi.