Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 126

 
Diêu An Quốc tiếp lời: “Lần này là Tư Manh làm sai. Tôi xin đứng ra chịu trách nhiệm, lấy mười cân bột mì trắng, mười cân gạo tẻ, và mười cân thịt lợn rừng để xin lỗi.”

Lời vừa dứt, trong đám đông vang lên một tràng hít hà.

Toàn là lương thực tinh và thịt ! Còn là của ngon vật lạ hàng đầu nữa !

Đội trưởng quả thực là chịu chi ghê!

Diêu An Quốc thu trọn phản ứng của mọi người vào tầm mắt, rồi nhìn sang gia đình họ Phó, vẻ thăm dò: “Phó lão ca, Cảnh Thần, hai người xem giải quyết như vậy đã ổn thỏa chưa?”

Trước câu hỏi của Diêu An Quốc, hai vợ chồng Phó Vọng Sơn chỉ im lặng. Chuyện này, họ hoàn toàn tôn trọng ý kiến của con trai và con dâu.

Phó Hải Đường thì nhìn thẳng vào chị dâu mình: “Chị dâu, chị nói xem.”

Cô biết rõ anh trai luôn nghe lời chị dâu, nên trực tiếp hỏi Khương Du Mạn.

Khương Du Mạn thản nhiên mở lời: “Tôi còn một yêu cầu nữa.”

“Yêu cầu gì?” Diêu Tư Manh nhíu mày, giọng đầy bực dọc.

Khương Du Mạn mỉm cười điềm đạm: “Ổ khóa nhà chúng tôi bị cô cạy bằng dây thép nên giờ khó mở lắm, cô mua một cái khóa khác đền cho chúng tôi.”

Diêu Tư Manh chỉ nói là ‘cạy khóa’ chứ không nói rõ phương pháp. Khương Du Mạn cũng chẳng thèm "bao che" cho cô ta.

Phương pháp cạy khóa bằng dây thép là thủ đoạn của kẻ trộm cắp!

Người nhà họ Diêu nghe xong, lồng n.g.ự.c như bị ai bóp nghẹn.

Dì Lý càng khoa trương hơn, đập đùi chát chúa: “Ôi trời ơi, nó học cái thói này ở đâu ra vậy…”

Vừa nói, bà ta vừa khinh miệt liếc xéo về phía mẹ Diêu.

Hành động này không khác gì nói "thượng bất chính hạ tắc loạn", tất cả là do mẹ Diêu không biết dạy con.

Vừa nãy lúc mắng Diêu Tư Manh, dì Lý đã thấy mẹ Diêu lườm mình vài cái rồi.

Bắt được cơ hội này, bà ta liền muốn dồn ép mẹ con Diêu Tư Manh đến mức không còn chỗ nào dung thân.

Tôi cho bà lườm !

“Khóa nhà các người có vấn đề gì? Cô cố tình bắt chẹt nhà tôi đấy à?” Diêu Tư Manh mặt sầm xuống, nhìn Khương Du Mạn với vẻ vô cùng khó chịu.

Nhưng vừa nhìn sang, cô ta đã thấy Phó Cảnh Thần vươn tay ôm lấy vợ mình che chở. Ánh mắt Phó Cảnh Thần nhìn vợ thì dịu dàng, khi ngước lên nhìn cô ta, lập tức biến thành sắc lạnh đến rợn người. 

Sau khi liếc Diêu Tư Manh một cái, Phó Cảnh Thần mới quay sang Diêu An Quốc, giọng điệu vẫn lạnh nhạt: “Khóa quả thực đã hỏng rồi.”

Diêu An Quốc gật đầu lia lịa: “Được, chiều nay lúc đi nộp lương thực tôi sẽ mua cái mới ngay.”

Còn Diêu Tư Manh thì c.ắ.n chặt môi, không dám hé răng.

Nhà họ Phó không nói gì thêm nữa. Con dâu cả và con dâu thứ hai nhà họ Diêu vội vàng đem số lương thực bồi thường đến.

Phó Hải Đường nhận lấy tất cả.

Màn kịch lộn xộn này xem như tạm thời kết thúc, nhưng cũng từ hôm nay trở đi, danh tiếng tốt đẹp trước đây của Diêu Tư Manh đã tan thành mây khói. Những chuyện này không chỉ người dân Đại đội Thạch Cối Xay biết, mà sớm muộn cũng sẽ truyền đi khắp các đại đội khác.

Vừa tan họp, Diêu Tư Manh không dám nán lại thêm một khắc nào, cúi gằm mặt muốn chạy thật nhanh. Nhưng dù bước chân có vội vã đến mấy, cô ta vẫn không thể tránh được những người cố ý chú ý đến mình.

Dì Lý cười ha hả nói vọng theo: “Tư Manh à, nhớ mua khóa xong thì giao hết chìa khóa cho nhà người ta đấy, đừng có mà giấu trộm một cái cho riêng mình nha!”

Giọng nói lớn và đầy mỉa mai của bà ta lập tức thu hút sự chú ý của mọi người trở lại Diêu Tư Manh.

Diêu Tư Manh suýt chút nữa là vấp ngã, cô ta nhịn rồi lại nhịn, siết chặt nắm tay rồi quay lưng bước đi.

Các người cứ nhìn đi, cứ cười đi, cứ khinh thường đi, sớm muộn gì tôi cũng sẽ khiến các người phải nhìn mình bằng con mắt khác!

Nhìn bóng lưng Diêu Tư Manh rời đi như thể chạy trối c.h.ế.t, dì Lý đắc ý nhướng mày. Làm ra cái chuyện mất mặt như thế, còn định lén lút chuồn đi ư? Mơ đi! Có bà ta ở đây thì không dễ dàng như vậy đâu!

Nếu trước đây dì Lý chỉ ôm tâm thái xem kịch vui, thì sau thái độ của mẹ con Diêu Tư Manh, bà ta đã bị chọc tức hoàn toàn. Dù sao bà ta cũng ở ngay gần điểm thanh niên trí thức, bà ta sẽ canh chừng Diêu Tư Manh mọi lúc.

Tốt nhất cô ta đừng để bà ta phát hiện ra sơ hở nào!

Nếu mà còn làm ra chuyệ lén lút, bà ta sẽ khiến mẹ con Diêu Tư Manh đẹp mặt !

Nghĩ xong, dì Lý lại quay sang cùng mọi người tán chuyện rôm rả. Còn về lương thực được chia, con trai con dâu bà đông, cứ thế mà khuân về nhà thôi, bà ta còn bận lắm !

Bên kia, nhà họ Phó cũng mang lương thực về đến sân.

Vì sắp đến giờ Khương Du Mạn phải đi dạy, cả nhà bảo cô vào nhà ngủ thêm một giấc ngắn. Còn họ thì bận rộn sắp xếp lại số lương thực vừa chia, cùng với số lương thực tinh nhà họ Diêu bồi thường.

Gạo và bột mì trắng là lương thực chính, có bao nhiêu cũng không thừa. Nhưng món thịt lợn rừng thì hơi khó xử. Thịt lợn rừng nhà họ tự mổ, đã muối mặn mà còn chưa ăn hết, giờ lại có thêm mười cân thịt xông khói nữa.

Mẹ Phó đảo qua đảo lại đống thịt lợn rừng: “Số thịt này khô cứng quá, sau này nấu lên vừa tốn củi lại vừa khó ăn, mà con dâu ở cữ ăn mấy thứ này cũng không tốt !”

“Bằng không ... chúng ta đi hỏi xem nhà nào muốn đổi gà không, dù có chịu thiệt một chút, chúng ta cũng đổi vài con gà mái về mà nuôi.”

 

Bình Luận (0)
Comment