Phó Hải Đường nghe vậy liền nhăn mặt: “Mẹ ơi, mẹ có biết nuôi gà đâu?”
“Mồm để làm gì ?” Mẹ Phó nói: “Thịt lợn rừng này để lâu không ăn được, cả nhà mình đều ăn không quen, chị dâu con lại càng không thích.”
Phó Cảnh Thần cũng gật đầu: “Con sẽ làm ngay.”
Anh biết Khương Du Mạn thích thịt tươi, mỗi lần ăn cơm có món thịt lợn rừng muối, cô chẳng gắp được mấy miếng.
“Con nhìn anh con kìa, con cũng phải để tâm một chút chứ!” Mẹ Phó nhìn con gái.
Phó Hải Đường liếc nhìn anh trai, thầm làu bàu trong bụng: Mấy chuyện liên quan đến vợ con anh ấy, lúc nào mà anh ấy chẳng để tâm? Anh ấy chỉ hận không thể mang thai hộ chị dâu luôn ấy chứ !
Tuy nhiên, cô cũng không nói gì thêm, vì thực ra, khi nghĩ đến đứa nhỏ sắp chào đời, tâm trạng cô cũng không khác gì mẹ và anh trai mình !
Nói là làm ngay. Cả nhà lập tức thu dọn số thịt lợn rừng, cùng nhau xách ra ngoài.
Đến khi Khương Du Mạn tỉnh giấc, trong nhà đã không còn bóng người. Cô vừa tỉnh, đầu óc còn hơi mơ màng, đứng ở cửa nhìn ngang nhìn dọc. Định bụng hỏi mấy thanh niên trí thức trong sân xem có nhìn thấy người nhà mình đâu hết rồi không, nhưng chưa kịp mở lời đã nghe thấy tiếng gà gáy rộn ràng.
Quay đầu nhìn về hướng có tiếng động, cô sững sờ.
Chỉ thấy người nhà cô đang bước về nhà, mỗi người tay cầm hai con gà, tiếng gà gáy cô nghe thấy chính là phát ra từ mấy con gà bị giữ cánh này. Ngay cả bố chồng cô cũng đang tay xách nách mang mấy con gà mái. Chúng vẫn còn giãy giụa và kêu quang quác không ngừng.
Dì Lý đi sát bên cạnh họ, vừa nói vừa cười với mẹ Phó.
Đi vào sân, có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Khương Du Mạn, cả nhà quay đầu nhìn lại. Dì Lý vừa nhìn thấy Khương Du Mạn, mắt liền sáng rỡ, vội vàng chạy tới cười nói:
“Ôi chao, cô giáo Khương, cô dậy rồi à? Tôi phải nói cô thật có phúc khí đấy! Chồng cô, bố mẹ chồng, cô em chồng, họ cố ý mang thịt lợn rừng đi đổi mấy con gà mái già cho cô đấy! Cô xem mấy con gà mái này có béo không?”
Giọng bà ta thân mật, hồ hởi: “Mấy con gà này ngày thường được nuôi rất kỹ, có con còn đang đẻ trứng cơ.” Bà ta múa tay múa chân, “Tôi đã bảo rồi, mấy cô con dâu ở Đại đội Thạch Cối Xay này, chẳng có ai sánh bằng cô đâu!”
Khương Du Mạn lúc này mới hiểu ra lý do cả nhà vắng mặt. Nhìn Phó Hải Đường đang cau có vì phải xách gà, cô vừa muốn cười, hốc mắt lại thấy cay cay.
Cuối cùng, cô cười hỏi: “Hải Đường, sao em cũng đi theo làm gì?”
Phó Hải Đường hừ một tiếng, trái lòng đáp: “Chẳng phải tại mẹ sao ?!”
“Thôi, đừng có đứng đó lải nhải nữa !” mẹ Phó nói: “Mau đưa gà vào gian bếp phụ đi. Cảnh Thần, con đưa vợ con vào nhà, mấy thứ này cứ để chúng ta xử lý.”
Hiện tại chỉ có thể nhốt gà tạm trong gian bếp phụ, đợi rào xong cái chuồng gà bên ngoài rồi mới lùa chúng ra. Mẹ Phó tính toán, sau nhà họ có một khoảng đất trống, dựa vào tường sau mà rào một ô nhỏ cũng chẳng sao. Họ đã nói chuyện với dì Lý rồi, biếu thêm chút thịt lợn. nhờ con trai bà ấy đến giúp một tay, dù sao buổi chiều hai người họ cũng rảnh rỗi, cùng nhau xử lý sửa soạn một chỗ nhốt gà.
Khương Du Mạn nghe mẹ Phó gọi Phó Cảnh Thần, Khương Du Mạn mới đưa tầm mắt đặt lên người anh. Đôi mắt anh nhìn cô tràn đầy quan tâm, thấy cô nhìn mình vẻ mặt càng là nhu hoà, anh cười nói: “Chờ anh chút.”
Khương Du Mạn cong môi, gật đầu.
Ánh mắt ấy khiến Phó Cảnh Thần thấy lòng ngứa ngáy, rất muốn xoa đầu Khương Du Mạn, tiếc là tay anh đang bận xách gà, không rảnh. Anh đành vội vàng vào gian bếp phụ. Những người khác nhà họ Phó cũng đi theo.
Tranh thủ lúc mọi người đang bận rộn trong bếp phụ, Khương Du Mạn vào phòng lấy sách vở đi dạy. Nghĩ ngợi một chút, cô lại lấy thêm hai miếng bánh óc ch.ó gói vào. Mấy thứ này đều là Phó Cảnh Thần đi công xã mua về. Phụ nữ m.a.n.g t.h.a.i dễ đói, cô mang theo đến trường, lúc đói cũng có thể ăn chống đỡ vài miếng. Chỉ là bánh óc ch.ó hơi khô, Khương Du Mạn không thích lắm, mỗi lần ăn cũng không được bao nhiêu. Mua một gói, lâu như vậy mới ăn hết hơn nửa.
“Em có muốn ăn gì không, lần sẽ mua thêm ít nữa.” Lúc này, giọng Phó Cảnh Thần chợt vang lên phía sau.
Khương Du Mạn quay lại, anh đang dùng khăn tay lau nước trên tay.
Khương Du Mạn vùi mặt vào n.g.ự.c anh: “Sao mọi người lại nghĩ đến chuyện đi đổi nhiều gà như vậy?”
Phó Cảnh Thần nói : “Em thích ăn thịt gà, với lại ăn nhiều cũng tốt cho em.”
“Có bị lỗ không? Đem hết thịt lợn rừng đi đổi à?”
Dì Lý giờ vẫn còn cười ha hả trong bếp phụ kia kìa, nhiệt tình là một chuyện, chắc chắn cũng phải có lợi lộc gì đó mới khiến bà ta càng nhiệt tình như thế.
Tay Phó Cảnh Thần xoa lưng cô: “Không lỗ. Cả nhà đều thấy rất đáng.”
Khương Du Mạn hiểu ý anh.
Cô lập tức ngước mắt lên, mặt ửng đỏ, đôi mắt như hàm giận trách: “Cho dù là vì em đi nữa, em cũng phải mắng anh — phá của!”
Phó Cảnh Thần cong môi cười: “Ừ.”
“Tối nay em còn muốn ăn gà ăn mày nữa không?”
Khương Du Mạn do dự một lát, rồi thành thật chớp mắt: “Rất muốn!”
Trên đường đi dạy, tâm trạng Khương Du Mạn đều ngọt ngào. Nhưng, người vui thì có kẻ buồn, có vài người lại không vui vẻ như thế—
Chu Vân ở trong nhà, tận mắt nhìn thấy nhà họ Phó xách thịt lợn rừng ra cửa, rồi lại thấy họ mang về nhiều gà mái già đến thế.
Hơn nữa, tiếng nói chuyện của dì Lý và những người khác cô ta nghe rõ mồn một.
Cô ta vừa đan áo vừa chua chát nói: “Nhiều gà mái già như vậy, cô ta ăn hết sao ?”