Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 128

 
Vừa nghe tin Phó gia dùng thịt lợn rừng đổi lấy gà mái già, bà Thái đã nhăn nhó, tiếc đứt ruột:

“Mẹ liền biết Phó gia này đúng là không biết sống, thịt lợn rừng chính là thuần tuý thịt, mấy con gà này làm sạch lông đi thì còn lại được bao nhiêu thịt chứ ? Đúng là không coi thịt là thịt mà !”

Bà Thái không phải người kén ăn. Theo suy nghĩ của bà ta, việc Phó gia đổi thịt lợn rừng lấy gà mái già chẳng khác nào làm chuyện tốn công vô ích, lại còn bị lỗ vốn nữa chứ!

Còn chuyện bà bầu kiêng cữ phải ăn gà mái già hầm canh ?

Đó hoàn toàn là một chuyện xa xỉ !

Căn bản không lọt vào phạm vi suy xét của bà ta.

Đàn bà phụ nữ ai chả làm dâu ? Ai chả phải đẻ ?

Bà ta còn chưa thấy ai làm màu, làm dáng như con dâu nhà họ Phó thế đâu?

Thời buổi này có thịt mà ăn đã phải thắp nhang tạ ơn rồi!

Nhiều phụ nữ sinh con, đừng nói thịt thà gì, đến một chén nước đường đỏ với trứng gà còn phải đắn đo tính toán!

Vậy mà con dâu nhà họ Phó còn phải uống canh gà mái già?

Chu Vân hừ một tiếng, nói với cái giọng đầy khinh miệt: “Người ta đang mang trứng vàng đấy! Cả nhà họ Phó cứ thế mà chiều chuộng cô ta đi. Sớm muộn gì cũng chiều thành cái tai họa.”

Đừng nói Thạch Cối Xay đại đội, ngay cả những người thành phố cũng chẳng có ai cưng chiều con dâu đến mức này.

Nghe đến đây, bà Thái trợn mắt trắng dã, lắc đầu nguây nguẩy: “Trứng vàng gì chứ! Cái dáng đi thế kia, cái bụng thế kia, nhìn là biết con gái rồi! Đẻ con gái mà còn bày đặt ăn gà, chẳng sợ tổ tiên quở phạt à!”

Chu Vân gật gù, trong lòng cực kỳ đồng tình. Một ý nghĩ chợt lóe lên, cô ta liền rướn người về phía mẹ, hạ giọng nói nhỏ:
“Mẹ nói xem… có khi nào nhà họ Phó không biết đứa nhỏ con dâu họ đang mang thai là con gái không?”

Không phải Chu Vân cố tình đa nghi, nhưng Phó Cảnh Thần là con trai một, Phó gia dĩ nhiên mong có cháu đích tôn, nếu không sao Khương Du Mạn lại có đãi ngộ kia ?

“Cũng có khả năng thật đấy!” Ánh mắt bà Thái chợt lóe lên.

Đáy mắt Chu Vân hiện lên sự hả hê, mừng thầm: “Nếu đúng là thế, xem ra ngày vui của cô ta cũng chẳng kéo dài đâu."

Bây giờ thì sung sướng thật, nhưng đến ngày sinh, sinh ra con gái, đừng nói mấy con gà mái già này, có khi đến nước đường đỏ trứng gà e là cũng không có mà uống đâu. Cô ta từng chứng kiến không ít bà mẹ chồng chỉnh đốn con dâu rồi.

Cô ta còn rất mong chờ con dâu nhà họ Phó sinh đấy !

Việc Phó gia dùng thịt lợn rừng đổi lấy gà mái già đã khiến không ít người ở khu thanh niên trí thức, giống như mẹ con Chu Vân, bàn tán xì xào sau lưng. Nhưng những lời ong tiếng ve đó chẳng hề ảnh hưởng gì đến Phó gia.

Cả nhà họ đang bận rộn với công việc làm chuồng gà.

Mẹ Phó bàn bạc với dì Lý một hồi, cuối cùng quyết định dùng tre trúc đan thành rào chắn tạm thời, nhốt gà ở sân sau. Phó Vọng Sơn tuy có rất nhiều tài, nhưng đối với công việc đan lát quả thực chính là “dốt đặc cán mai”.

Còn may có dì Lý khéo tay, thạo nghề tre trúc hỗ trợ. Bà ấy ngồi ngay trong sân vừa trò chuyện với người nhà Phó gia, vừa chỉ dẫn cho họ cách đan. Mấy người hì hục đan cả buổi chiều, đến khi Khương Du Mạn đi dạy học về mới hoàn thành.

Phó Cảnh Thần giúp sức cố định rào chắn ở sân sau, rồi lùa đám gà vừa mua về vào chuồng.

Thấy vậy, dì Lý vội nói với mẹ Phó: “Chị này, gà không thể nhốt kiểu này được đâu. Phải rào thêm một tầng lưới phía trên nữa, không chúng nó vỗ cánh bay ra ngoài hết đấy.”

Gà tuy không bay được như chim, nhưng chúng vẫn có thể vỗ cánh bay nhảy qua rào. Nếu không rào kín nóc lại, chúng sẽ nhảy ra ngoài và bới tung khắp nơi.

Mẹ Phó bối rối: “Trong nhà không có lưới.”

“Có chuyện gì to tát đâu, nhà tôi có đây, tôi đi lấy cho chị.” Dì Lý nói rồi vội vã chạy về nhà mình.

Bà mang lưới đến, còn nhiệt tình giúp họ quây lưới cho chuồng gà xong xuôi mới về.

Trong lúc mọi người đang bận rộn ngoài sân, Khương Du Mạn ở trong bếp chuẩn bị cơm tối. Món ăn trưa còn dư thì đem hâm nóng lại. Món chính cô quyết định làm mì phiến hấp.

Cô cắt rau củ đã chuẩn bị thành hạt lựu, xào chín rồi múc ra. Sau đó, cô đ.á.n.h trứng gà, xào chín và trộn đều với rau củ đã chuẩn bị sẵn. Tiếp đến, cô xào cà chua cho ra nước, thêm nước dùng rồi bắt đầu cho mì vào.

Món mì nóng hổi, vừa ra khỏi nồi đã thơm phức, cực kỳ ngon miệng. Đồ ăn trưa còn dư cũng được chia vào bát, nhìn mâm cơm tối trông rất thịnh soạn.

Đồ ăn vừa dọn lên bàn, Phó Hải Đường đã cắm cúi ăn, chẳng kịp ngẩng đầu. Cha mẹ chồng và Phó Cảnh Thần sau một buổi chiều làm việc mệt nhoài cũng đã đói bụng lắm rồi, ai nấy đều ăn rất ngon miệng.

Chờ cơm nước xong, mọi người mới có thời gian trò chuyện.

Đầu tiên, Phó Vọng Sơn nhìn Phó Cảnh Thần: “Chiều nay có thông báo tạm thời hoãn nộp lương. Mai mới đi, lúc đó con cũng phải đi theo đấy.”

Vì phải đẩy xe cút kít, nên việc đi giao lương hàng năm đều là công việc của thanh niên trai tráng trong thôn. Số lượng xe cút kít có hạn, thường là ba đội luân phiên dùng, chiều nay vừa hay đến lượt đội sau núi đi giao lương, nên Đội trưởng Diêu An Quốc đành phải đổi lại lịch.

Diêu Chấn Giang đã cố ý đến thông báo một tiếng. Phó Cảnh Thần dù mới đến năm nay, nhưng cũng phải đi theo: “Vâng.”

Phó Cảnh Thần đáp lời, một chiếc xe lương thực với anh thực sự không đáng gì.

Mẹ Phó lại nhìn sang Khương Du Mạn: “Mạn Mạn, ngày mai con có phải nghỉ dạy không?”

Khương Du Mạn gật đầu: “Học sinh được nghỉ hai ngày, con cũng được nghỉ.”

Cô làm giáo viên rồi mới biết, người mong được nghỉ không chỉ có học sinh, mà còn có cả giáo viên nữa. Ngày nghỉ này cô đã mong chờ từ lâu rồi.

“Vậy ngày mai con có muốn đi theo ra công xã chơi không?” Mẹ Phó bổ sung thêm: “Lần này cả nhà ta đều đi.”

 

Bình Luận (0)
Comment