Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 129

 
Việc nộp lương diễn ra ở công xã Hồng Kỳ. Phó Cảnh Thần giao lương xong là có thể ra hội họp cùng mọi người. Khương Du Mạn thật sự thèm bánh kẹp thịt ở tiệm cơm quốc doanh, nên cô gật đầu đồng ý: “Dạ, được ạ.”

Vợ chồng Phó Vọng Sơn và Phó Hải Đường trước đây đều bận rộn đi làm công điểm, lần này cả nhà cùng nhau ra công xã, cũng tiện thể mua sắm thêm một ít đồ dùng cho mùa đông.

Nhắc đến đây, Khương Du Mạn lại hơi trầm ngâm. Ớt trong không gian của cô đã chín rồi. Nếu không hái trong hai ngày nữa, không chừng chúng sẽ bị thối rữa trên đất. Gần đây cô cần phải tìm một cái cớ hợp lý để mang chúng ra ngoài mới được…

Cô nghĩ đến nỗi thẫn thờ, nửa chén mì vẫn còn nguyên.

“Sao em không ăn nữa?” Phó Cảnh Thần nghiêng đầu nhìn Khương Du Man, lo lắng hỏi.

Khương Du Mạn đương nhiên không thể nói thật. Cô đang suy nghĩ xem nên tìm lý do gì.

Chưa kịp nghĩ ra, cô đã thấy Phó Cảnh Thần vô cùng tự nhiên đón lấy bát, và ăn sạch phần mì cô còn bỏ dở.

Ăn xong, anh nói: “Chờ lát anh làm gà ăn mày cho em nhé.”

Chiều nay cô nói rất muốn ăn gà ăn mày.

Ba người nhà Phó gia chứng kiến cảnh tượng này, ai nấy đều tròn mắt há hốc mồm. Đặc biệt là Phó Hải Đường, nhìn Phó Cảnh Thần cứ như nhìn người xa lạ.

“Anh… Anh còn là anh trai em không đó? Cái nguyên tắc của anh bay đi đâu hết rồi?” Cô không kìm được phải lên tiếng.

Phó Cảnh Thần hơi nhướng mắt, ánh mắt kiên định, dứt khoát: “Đây là vợ anh.”

Ngụ ý: Với vợ, anh chẳng có bất kỳ nguyên tắc nào cả.

Phó Hải Đường: “……” 

Mẹ Phó phản ứng lại, đáy mắt tràn ngập nụ cười hạnh phúc, vội nói: “Mạn Mạn muốn ăn gà ăn mày hả? Mẹ đi bắt ngay một con béo tốt cho con.”

Có thể ăn được là phúc, ngày trước lúc m.a.n.g t.h.a.i bà chẳng nuốt nổi thứ gì. Nghe Khương Du Mạn muốn, bà rất mừng, nói xong liền đứng lên.

Khương Du Mạn muốn cản cũng không kịp.

Trời vừa tối đen, Khương Du Mạn đã được thưởng thức món thịt gà thơm nức mũi.

Sau bữa tối mọi người nghỉ ngơi một lúc, rồi rửa mặt lên giường đi ngủ.

Thế nhưng, nhà họ Diêu lại không ngủ, mặc áo khoác, cùng nhau ngồi ở nhà chính. Chờ bên ngoài đã hoàn toàn chìm vào yên tĩnh, Diêu Tư Manh mới vẫy tay ra hiệu, dẫn theo anh trai chị dâu lặng lẽ rời khỏi nhà…

Diêu Tư Manh bị mất mặt trước bao nhiêu người, trong lòng uất nghẹn không thôi. Lúc đeo sọt đi về phía sau núi, cô ta mím chặt môi, ánh mắt kiên định.

Cứ chờ xem! Cô ta nhất định sẽ dẫm đạp lên những kẻ đã cười nhạo mình!

Lúc này bọn họ có thể cười cợt cô ta! Nhưng phong thủy rồi sẽ xoay chuyển thôi! Thời buổi này, có tiền mới là vua !

Con dâu cả và con dâu thứ hai nhà họ Diêu theo sát phía sau. Việc kiếm được “mật ngọt” ở sau núi không chỉ có Diêu Tư Manh, mà cả hai nhà họ cũng được hưởng lợi. Tối nay không cần Diêu Tư Manh rủ rê, họ đã tự giác đi theo.

Nghĩ đến mười mấy đồng bạc đang được cất dưới gầm giường, trong lòng mấy người họ lúc này nóng như lửa đốt. Nhìn con đường núi đen kịt, đáy mắt họ ánh lên mong chờ.

Hôm nay họ đi sớm hơn một chút, đào được nhiều hơn một chút, không chừng có thể bán được nhiều tiền hơn nữa.

Có lẽ vận may thực sự đang mỉm cười với họ. Sau khi đào hết chỗ thạch hộc còn sót lại hôm qua, họ lại phát hiện thêm một đống lớn ở khe đá dưới sườn núi, đào được thêm hai sọt đầy ắp. Có thể nói là thắng lợi trở về.

Lúc xuống núi, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang trong bãi cỏ, trên đường đi không một bóng người. Lén lút trở về nhà họ Diêu, mấy người vào phòng Diêu Tư Manh, cất giấu đồ vật vào trong túi da rắn rồi lẻn ra khỏi cửa, đi thẳng đến chợ đen.

Lúc này, trong phòng của tam phòng, Diêu Chấn Giang đang thay tã cho con gái, hắn nghe rõ mồn một mọi động tĩnh bên ngoài, nét mặt hắn hiện rõ vẻ châm biếm.

Quả nhiên giống như hắn đã đoán. Việc này không phải chỉ mình Diêu Tư Manh làm, mà ngay cả hai nhà anh cả, anh hai cũng đã tham gia vào. Xem ra thứ mà họ đào được ở sau núi bán được khá nhiều tiền, nếu không họ đã chẳng tích cực đến mức nửa đêm không ngủ cũng phải mò ra sau núi.

“Đi đêm lắm thì sẽ có ngày gặp ma”. Nhiều người cùng nhau đi như vậy, một hai lần có thể không bị ai phát hiện, nhưng đi lại nhiều lần, không chừng sẽ có người đi tiểu đêm nghe thấy động tĩnh.

Diêu Chấn Giang nghĩ đến đó, thay xong tã cho con rồi tiếp tục lên giường ngủ. Lòng hắn sáng như gương. Cách tốt nhất để xử lý chuyện này là chờ người khác phát hiện ra điều bất thường.

Trước mặt người ngoài, anh em họ dù có gãy xương cũng vẫn dính liền gân cốt. Nếu chính hắn là người vạch trần chuyện này, lúc đó có thể không ai nói gì, nhưng sau lưng thế nào cũng sẽ truyền ra những lời khó nghe. Hắn không muốn bị người khác đàm tiếu, không cần thiết xen vào bãi nước đục này..

Vợ Diêu Chấn Giang chỉ tỉnh giấc khi con đòi uống sữa đêm. Lúc không đói thì cô ấy ngủ rất say, không hề nghe thấy động tĩnh bên ngoài. Vì thế, sáng hôm sau nghe Diêu Chấn Giang kể lại, cô ấy vô cùng kinh ngạc.

“Bọn họ gan to đến vậy sao? Lần trước chưa đủ, tối qua nhiều người cùng đi thế ư?”

Diêu Chấn Giang cười lạnh: “Lòng người không đủ rắn nuốt voi. Đã nếm được mật ngọt rồi, làm sao dễ dàng buông tay được.”

“Cha mẹ có quản không?” Vợ hắn nhìn thoáng ra ngoài cửa, hạ giọng.

 

Bình Luận (0)
Comment