Trong chớp mắt, dì Lý đã nảy ra trong đầu vài suy đoán khác nhau.
Ba người nhà họ Diêu còn chưa phát hiện ra dì Lý, họ vẫn cười nói và đi về một hướng khác. Khoảng cách ngày càng xa, tiếng nói chuyện cũng dần dần nghe không rõ nữa.
Dì Lý còn cần phải mua thêm vài thứ khác, nên cũng không đi theo dõi nữa. Nhưng trực giác mách bảo bà, nhà họ Diêu nhất định đang có chuyện cổ quái.
Khoan đã!
Nghĩ đến đây, sắc mặt dì Lý bỗng thay đổi, bà đột nhiên nhớ ra một chuyện.
Trước đây, chẳng phải Diêu Tư Manh đã cạy khóa vào nhà họ Phó sao, lẽ nào cô ta đã trộm tiền nhà họ Phó?
Nếu không, làm sao giải thích được việc hai cô con dâu nhà họ Diêu đều có thể mặt mũi không biến sắc mà tiêu nhiều như vậy ?
Lúc này, dì Lý như kiến bò chảo nóng, hận không thể chạy ngay đến tìm nhà họ Phó hỏi cho ra nhẽ.
Nhưng cái công xã Hồng Kỳ lớn như thế này, muốn tìm người nhanh chóng là điều không thể, đành phải chờ về nhà rồi hỏi vậy. Dù sao thì chuyện bất thường của nhà họ Diêu, bà nhất định phải làm rõ.
Một bên khác, nhà họ Phó cũng đã cùng nhau đến công xã.
Họ không đi bộ như những người khác mà trực tiếp ngồi xe lừa kéo tới, thế nên đến rất sớm. Họ còn mang theo số bông mà Phó Cảnh Thần đã mua ở chợ đen trước đó.
Xe cộ thì chắc chắn phải nhanh hơn người đi bộ, lúc họ đến nơi thì người của đại đội Thạch Cối Xay vẫn còn đang trên đường. Hơn nữa, ngay cả khi người dân đã đến trạm nộp lương thực, họ vẫn phải xếp hàng chờ cán bộ kiểm tra và thanh toán, ít nhất phải mất cả buổi sáng.
Thế nên, Khương Du Mạn và gia đình cũng không nán lại trạm lương thực, mà đi thẳng vào cửa hàng để đặt may ba chiếc chăn bông.
Gia đình sắp sửa chuyển lên giường đất, tuy nói sẽ ấm áp hơn, nhưng nhiệt độ không khí mùa đông ở đây có khi xuống đến âm mười mấy độ. Chăn màn nhất định phải làm cho thật chắc chắn.
Số bông Phó Cảnh Thần mang về chỉ có mười mấy cân, Khương Du Mạn lại bỏ tiền ra mua thêm vài cân nữa ở cửa hàng. Mỗi chiếc chăn phải đạt trọng lượng bảy cân mới đủ ấm.
Vì không có tem phiếu, giá bông sẽ đắt hơn một chút, bà chủ cửa hàng tính toán kỹ lưỡng rồi hẹn họ năm ngày sau quay lại lấy chăn.
Thanh toán tiền xong, Khương Du Mạn mới quay lại nhìn mọi người, “Cha mẹ, Hải Đường chúng ta đi mua thêm ít đồ dùng rồi sau đó ra trạm lương thực chờ Cảnh Thần nhé.”
“Được.” Mọi người đều gật đầu.
Tiếp đó, họ cùng nhau mua sắm một ít vật dụng hàng ngày, rồi đi ngang qua Tiệm cơm quốc doanh cả nhà lại ghé vào gọi mấy cái bánh kẹp thịt.
Hôm nay xuất phát từ rất sớm, chỉ kịp luộc mấy quả trứng gà ăn lót dạ, nên lúc này ai nấy đều đói bụng rồi.
Tiệm cơm quốc doanh lúc này không có nhiều khách, rất nhanh, những chiếc bánh kẹp thịt mà họ gọi đã được mang lên.
Bánh kẹp thịt thời này đều là loại mới làm buổi sáng, hạt thịt mỡ và thịt nạc xen kẽ, ăn vào miệng vị béo ngậy của mỡ làm người ta thơm đến ngây ngất.
Khương Du Mạn cảm thấy đứa bé trong bụng hẳn cũng thích, mỗi lần cô ăn là nó lại bắt đầu nhúc nhích trong bụng. Càng ngày tháng thai kỳ càng lớn, đứa nhỏ này đá người càng mạnh hơn.
Ăn xong cái bánh kẹp thịt, cô lại gọi thêm hai cái nữa.
Phó Hải Đường kinh ngạc nhìn chị dâu mình, “Chị dâu, cái bánh to như thế mà chị vẫn ăn thêm được hai cái nữa sao?”
Bánh kẹp thịt này rất đầy đặn, cái bánh to gần bằng nửa khuôn mặt của cô, bản thân cô ăn một cái đã thấy lưng lửng bụng rồi, vậy mà chị dâu lại còn ăn thêm hai cái nữa! Khẩu phần ăn của chị dâu từ khi nào mà lớn đến thế?
Khương Du Mạn giải thích: “Mua cho anh em.”
Cả nhà đều no bụng rồi, nhưng Cảnh Thần của cô thì vẫn chưa được ăn gì.
Nam nhân nhà mình thì mình phải đau lòng chứ !
Phó Hải Đường lúc này mới bừng tỉnh: Đúng rồi! Theo sức ăn của anh trai cô, hai cái bánh kẹp thịt quả thật không thấm vào đâu! Hơn nữa, nếu anh ấy biết đây là do chị dâu mua cho, phỏng chừng ăn sẽ còn thơm ngon hơn bội phần.
Mẹ Phó và Phó Vọng Sơn liếc nhau, hai ông bà vừa vui mừng lại vừa cao hứng.
Mẹ Phó còn nói: “Chúng ta còn chẳng nghĩ ra, Mạn Mạn, con thật là quá chu đáo.”
Nhìn con dâu mình luôn nhớ thương đến con trai, hai ông bà mừng hơn bất cứ điều gì. Người ta nói gia hòa vạn sự hưng, người trong nhà quan tâm lẫn nhau, thì ngày khổ cũng hóa thành ngày ngọt.
Nhìn vẻ mặt của ba người, nếu không phải Khương Du Mạn biết mình chỉ là gọi thêm hai cái bánh kẹp thịt, cô còn tưởng mình vừa giải cứu thế giới ấy !
Cô liền nói: “Cảnh Thần đối xử với con rất tốt, con đương nhiên cũng phải đối xử tốt với anh ấy rồi!”
Cha mẹ chồng và Hải Đường có lẽ bị nguyên chủ làm cho bị ám ảnh, trở nên quá dễ dàng thỏa mãn rồi.
Nghĩ vậy, cô nhìn ba người, mỉm cười, “Cha mẹ, Hải Đường, nếu mọi người thích ăn, sau này con cũng sẽ mua cho mọi người.”
Vợ chồng Phó Vọng Sơn và Phó Hải Đường nghe vậy, trong lòng càng thêm ấm áp.
“Bé ngoan, con có tấm lòng này là được rồi. Con cứ ăn nhiều một chút, con ăn được thì trong lòng chúng ta cũng thấy vui!” Mẹ Phó cười xua tay.
Phó Hải Đường cũng ở bên cạnh liên tục gật đầu, chị dâu cô có tấm lòng này, còn tiện thể nhớ thương anh trai cô đã là tốt lắm rồi, không thể quá tham lam…
Khoan đã –
Nghĩ đến đây, Phó Hải Đường cảm thấy hình như có chỗ nào không đúng lắm.
Vừa lúc này, nhân viên tiệm cơm quốc doanh mang hai chiếc bánh kẹp thịt đã được gói cẩn thận tới.
Suy nghĩ của Phó Hải Đường lập tức bị cắt ngang, cô cũng không tiếp tục nghĩ nhiều nữa, vui vẻ sung sướng đi theo người nhà cùng nhau hướng về phía trạm lương thực.