Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 132

 
Lúc này, ở trạm lương thực của công xã Hồng Kỳ, người đến nộp lương đang xếp thành một hàng dài, trên những chiếc xe cút kít chất đầy lương thực.

Đại đội Thạch Cối Xay cùng với hai đại đội liền kề nhau tuy đã được sắp xếp lệch giờ đến, nhưng thời gian nộp lương chỉ có mấy ngày, việc chạm mặt các đại đội sản xuất ở khác là điều rất bình thường.

Đại đội xếp hàng phía trước họ tên là Đại đội Bắc Tử Sơn, là một đại đội có điều kiện khá giả trong công xã Hồng Kỳ.

Vì điều kiện đại đội họ tốt, người dân căn bản không dùng xe cút kít để đẩy lương thực, mà trực tiếp lái máy kéo đến.

Cán bộ kiểm định lương thực của trạm đang lần lượt kiểm tra lương thực của họ.

Hắn thò tay vào bao, kiểm tra xem lương thực đã phơi khô chưa, rồi lấy ra một ít xem xét xem hạt có mẩy, no đủ không.

Cuối cùng, hắn nhặt mấy hạt nhét vào miệng c.ắ.n cắn, rồi phun mạnh ra, vẻ mặt đầy khó chịu nói:

“Lúa mì của các anh còn lẫn đá nhỏ bên trong, bùn đất cũng bị quét vào theo, những thứ này chiếm trọng lượng.”

Cán bộ ngồi cạnh chiếc cân vừa mới cân xong toàn bộ lương thực của đại đội Bắc Tử Sơn, nghe vậy, hắn mở một bao khác ra.

Nhìn thấy lớp bụi bẩn trong bao lương, hắn cũng bày tỏ sự bất mãn tương tự.

Người của đại đội Bắc Tử Sơn giận mà không dám lên tiếng.

Lương thực phơi trên mặt đất, khó tránh khỏi sẽ quét lẫn tro bụi dưới nền đất vào, chẳng lẽ họ còn phải dùng rổ tre để sàng kỹ từng hạt sao?

Đại đội trưởng đại đội Bắc Tử Sơn mở miệng định giải thích, nhưng còn chưa kịp nói gì, cán bộ đã lên tiếng: “Thôi được rồi, các anh hiện tại đứng sang một bên chờ đã.”

Nói rồi, hắn quay sang, vẫy tay với Diêu An Quốc:

“Tới các đồng chí.”

Những người của Đại đội Thạch Cối Xay liếc nhìn nhau, trong lòng ai cũng dâng lên một nỗi bất an. Lương thực của đại đội họ còn vỏ trấu.

Năm nay, yêu cầu của trạm lương quá nghiêm ngặt, đến cả người của Đại đội Bắc Tử Sơn còn bị làm khó dễ, đại đội họ e là chẳng thể khá hơn.

“Đồng chí cán bộ, chúng tôi là Đại đội Thạch Cối Xay ạ.” Diêu An Quốc bước lên, nói một cách thận trọng.

Mấy thanh niên đẩy xe cút kít ở phía sau cũng dõi mắt theo, tình huống vừa rồi họ thấy rõ mồn một. Giờ phút này, họ cũng bất an không kém.

“Thạch Cối Xay à?” Cán bộ Lương trạm nghe vậy, nhìn Diêu An Quốc thêm vài lần.

“Dạ, đúng vậy.” Diêu An Quốc gật đầu.

“Đẩy lương thực lại đây cân.” Người cán bộ vừa đăng ký xong, lập tức chỉ tay về phía chiếc cân bàn to đùng.

Một người khác chỉ liếc mắt qua loa chiếc xe đầu tiên, xác nhận hàng hóa bên trong không có gì sai sót, liền đi thẳng tới bên cạnh chiếc cân. Rõ ràng, họ không hề có ý định kiểm tra kỹ lưỡng như cách họ đã làm với Đại đội Bắc Tử Sơn trước đó.

Diêu An Quốc sững người tại chỗ.

Chứng kiến cảnh Đại đội Bắc Tử Sơn bị soi mói, làm khó, ông đã chuẩn bị tinh thần để bị hành. Không ngờ, mọi việc lại suôn sẻ đến lạ. Tại sao cán bộ trạm lương lại có hai thái độ khác biệt đến vậy?

Mặc dù trong lòng nghi hoặc không thôi, nhưng Diêu An Quốc không hề chậm trễ. Ông lập tức thúc giục đám thanh niên bắt tay vào dỡ đồ. Ai chẳng muốn giao lương nhanh gọn, tội gì phải đứng đây chịu người ta làm khó dễ làm gì!

Thấy người Thạch Cối Xay cân xong xuôi, đăng ký đâu ra đấy, đang chuẩn bị chuyển lương thực vào kho thì người của Đại đội Bắc Tử Sơn không chịu nổi nữa.

Cả đám xông tới, bức xúc nói: “Đồng chí cán bộ, cùng là đi giao lương, tại sao các anh kiểm tra chúng tôi lại nghiêm khắc đến thế, còn đến lượt họ thì lại cho cân thẳng? Dựa vào cái gì?”

Nói ra lời này, đám người Bắc Tử Sơn ai nấy đều hậm hực, giọng điệu đầy bất mãn.

Bắc Tử Sơn vốn dĩ có địa thế bằng phẳng, lại còn có máy kéo hỗ trợ, trong số các thôn thuộc Công xã Hồng Kỳ này, cuộc sống của họ được xem là tốt thuộc hàng nhất nhì. Thạch Cối Xay dù điều kiện cũng không tồi, nhưng so với họ thì vẫn còn kém xa. Giờ đây lại bị đối xử khác biệt, để cho Thạch Cối Xay được ưu ái như dẫm lên mặt mình, bọn họ sao có thể nhịn được cơ chứ?

Dân làng Thạch Cối Xay đứng im, không dám nói lời nào, vì chính họ cũng thấy chột dạ khi đột nhiên được ưu ái.

“Đồng chí, lời này của các anh nói không đúng rồi, chẳng lẽ các anh đang tùy tiện phỉ báng đồng chí cách mạng sao?”

Bị đám người Bắc Tử Sơn chất vấn ngay tại mặt, người cán bộ trạm lương vẫn thản nhiên, không hề luống cuống.

“Đại đội Thạch Cối Xay vừa lập công, chúng tôi tạo điều kiện thuận lợi cho họ, có vấn đề gì à?”

“Chúng tôi không phỉ báng, chỉ muốn nghe sự thật thôi.” Khí thế của người Bắc Tử Sơn có phần yếu đi, nhưng vẫn còn chút không phục, “Họ lập công gì?”

Họ có nghe thấy tin tức Thạch Cối Xay lập công bao giờ đâu.

“Người ta săn được cả một bầy lợn rừng, nộp lên cho Công xã làm cống hiến, lãnh đạo Công xã còn đích thân dặn dò xuống!” Cán bộ trạm lương bình tĩnh nói “Đại đội các anh hiện tại giao lương ngày càng qua loa, lại còn suốt ngày lèo nhèo những chuyện không đâu.”

“Các anh có biết mỗi ngày chúng tôi hạch toán thuế lương mệt mỏi thế nào không? Các anh không sàng sảy lương thực cẩn thận, đã làm tăng thêm bao nhiêu gánh nặng cho chúng tôi?”

Lúc này, cán bộ trạm lương sắc mặt rất khó coi, đám người Bắc Tử Sơn vô duyên vô cớ gây sự, họ vui vẻ mới là lạ. Cán bộ nói chuyện không hề khách khí: “Người Đại đội các anh thật sự nên nâng cao giác ngộ lên một chút!”

Người Bắc Tử Sơn chưa từng nghe về chuyện lợn rừng này, nhìn nhau ngơ ngác, không thể thốt nên lời. Thời buổi này, hai chữ “giác ngộ” có sức nặng vô cùng. Họ đang đuối lý, chỉ có thể cúi đầu đứng sang một bên. Cuối cùng cũng không dám làm càn nữa.

 

Bình Luận (0)
Comment