Trái ngược với họ, các xã viên Đại đội Thạch Cối Xay thì ai nấy ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, mặt mày rạng rỡ, hệt như vừa được chia một phần vinh dự lớn. Hóa ra là do Đại đội họ lập công, thảo nào lại suôn sẻ thế!
Mấy cậu trai trẻ mắt sáng rực nhìn Phó Cảnh Thần, may mắn bọn họ có Thần ca. Nhờ Thần ca mà họ mới lấy lại được thể diện lớn như vậy trước mặt Bắc Tử Sơn! Đừng tưởng họ không thấy, lúc nãy có mấy người bên Bắc Tử Sơn chờ đợi kiểm tra đã nhìn họ bằng ánh mắt khinh miệt.
Giao lương xong xuôi, mọi người trong lòng đều cảm thấy sảng khoái.
Rời khỏi trạm lương, cả nhóm thanh niên nhanh chóng xúm lại vây quanh Phó Cảnh Thần, mồm năm miệng mười:
“Thần ca, lần này anh đúng là đã giúp Thạch Cối Xay mình tranh được khẩu khí!”
“Đúng thế, lúc nãy mấy người bên Bắc Tử Sơn mặt dài thượt ra kìa! Lại còn chọc cả cán bộ trạm lương nữa.”
“Giờ này họ vẫn còn đứng đợi ở đó, không biết bao giờ mới xong!”
Chuyện này, đủ cho họ về nhà khoe khoang một phen. Mấy cậu thanh niên trẻ tuổi rất thích được người khác tán thưởng, họ vây kín Phó Cảnh Thần đến mức anh không thể nhúc nhích.
Phó Cảnh Thần có chút bất đắc dĩ, chưa kịp mở lời thì đột nhiên ánh mắt dừng lại, tập trung vào phía trước.
Khương Du Mạn đang xách theo đồ vật đi về phía này. Cô đang m.a.n.g t.h.a.i bụng to, bước chân không được nhanh nhẹn. Mẹ Phó và Phó Vọng Sơn cùng đi bên cạnh cô.
“Anh, anh giao lương thực xong rồi hả?” Phó Hải Đường chạy mấy bước tới, hỏi.
Phó Cảnh Thần nghe thấy giọng của em gái, lúc này mới phát hiện ra cô. Anh gật đầu, coi như trả lời câu hỏi vừa rồi.
Cũng chính lúc này, đám thanh niên mới thấy người nhà Thần ca đã đến, họ nhanh chóng giải tán. Nhưng chỉ tản ra xung quanh, thỉnh thoảng đưa ánh mắt tò mò nhìn về phía hai vợ chồng.
Khương Du Mạn đi đến bên cạnh Phó Cảnh Thần, đưa cho anh cái bánh kẹp thịt đang được bọc kín: “Cảnh Thần, anh đói chưa? Mau ăn một chút lót dạ đi.”
Giọng cô thân mật lại quan tâm săn sóc, không hề cảm thấy ngượng ngùng dù có nhiều người đang nhìn.
Phó Cảnh Thần cảm thấy một dòng nước ấm chạy qua tim, “Đúng là anh có hơi đói rồi.”
Vợ anh thật sự rất biết nghĩ cho anh.
Mẹ Phó đi cùng, cười nói: “Chúng ta cũng không nghĩ đến chuyện mang đồ ăn cho con, chỉ có Mạn Mạn là nhớ, còn cố ý mua cho con tận hai cái đấy.”
Bà hiểu tính con trai, nghe lời này xong, trong lòng con trai chắc chắn rất vui mừng.
Quả nhiên.
Phó Cảnh Thần hơi khựng lại, khi nhìn Khương Du Mạn, ánh mắt anh vô cùng dịu dàng.
Ánh mắt này khiến Khương Du Mạn thấy hơi ngượng ngùng. Chủ yếu là, ánh mắt này quá giống ánh mắt của anh ... trên giường.
Mấy cậu thanh niên vây xem xung quanh chép miệng đầy ngưỡng mộ. Vợ Thần ca quả là tốt thật. Xinh đẹp đã đành, lại còn chu đáo, quan tâm đến chồng, biết mang đồ ăn cho chồng. Họ cảm thấy như còn ngửi thấy mùi thơm bánh kẹp thịt phảng phất quanh đây.
“Cưới vợ có phải rất tốt không?” Có người lẩm bẩm.
“Tốt chứ sao không? Cậu không thấy khóe môi Thần ca từ lúc chị dâu đến còn lên còn chưa từng hạ xuống à! Ngày thường đối diện với chúng ta, cậu thấy anh ấy vui vẻ như thế bao giờ chưa?”
“Cái này thì đúng rồi,” người kia thở dài một hơi, “Nhìn họ tôi cũng muốn cưới vợ.”
Cả nhà đứng bên cạnh, chờ Phó Cảnh Thần ăn xong rồi mới chuẩn bị về.
Trong lúc ăn, Phó Cảnh Thần còn đút cho Khương Du Mạn một miếng, hai vợ chồng ăn bánh mà cũng khiến người ngoài cảm thấy hạnh phúc tràn đầy.
Phó Hải Đường cùng bố mẹ Phó cũng cười nhìn, thỉnh thoảng nói với nhau vài câu, bầu không khí cởi mở lại ấm áp.
Diêu Tư Manh cùng hai người chị dâu đứng nhìn từ xa, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Khoảng thời gian này, cuộc sống của cô ta rối như tơ vò, vậy mà gia đình họ Phó trông lại càng thêm hòa thuận. Sự đối lập này khiến cô ta bứt rứt không yên.
Cô ta chỉ có thể tự ép buộc mình quên đi cảnh tượng vừa thấy. Quay người tính tìm hai người anh trai, theo anh chị dâu cùng về.
Nào ngờ, vừa quay đầu lại, cô ta lại nghe thấy giọng nói làm người ta đau đầu của dì Lý vang lên.
“Tư Manh à——”
Dì Lý vừa mua đồ xong đi tới, không ngờ lại gặp chị dâu em chồng nhà họ Diêu ở đây. Nhớ lại cảnh tượng mình nhìn thấy vừa nãy, bà không nhịn được mà mở lời.
Khi nói chuyện, ánh mắt dì Lý nhìn thẳng vào chiếc giỏ trên tay Diêu Tư Manh, mang theo sự dò xét kín đáo.
Diêu Tư Manh không có cảm tình gì với dì Lý, cô ta nhíu mày nhìn bà: “Dì Lý, có chuyện gì không ạ?”
Bất kỳ ai có tai đều nghe ra sự lãnh đạm trong lời nói của cô ta.
“Có gì đâu nè,” Dì Lý vẫn tươi cười, “Dì chỉ muốn hỏi cháu, cái ổ khóa đền cho nhà họ Phó đã mua chưa?”
Nghe vậy, sắc mặt Diêu Tư Manh lúc xanh lúc trắng.
Cô ta đã vác đồ đi chợ đen giữa đêm, rồi lại từ chợ đen chạy vội về Công xã mua những thứ mình cần. Cứ thế liên tục không được nghỉ ngơi, quả thật cô đã quên bẵng vụ ổ khóa này. Cô ta càng không ngờ lại vì chuyện này mà bị điểm mặt ngay giữa chốn đông người thế này.
“Tư Manh, chuyện này là cháu sai rồi.”
Dì Lý thấy vẻ mặt cô ta như vậy, liền biết chắc chắn là chưa mua. Bà bày ra bộ dạng lời nói thấm thía: “Nếu đã hứa với người ta, thì phải mua ngay chứ!”
Thấy những người dân mới giao thuế lương xong xung quanh đều đang nhìn về phía này, con dâu cả nhà họ Diêu không nhịn được lên tiếng: “Dì Lý , từ khi nào mà dì lại quan tâm chuyện nhà chúng tôi thế?” Giọng điệu có phần bất mãn: “Chúng tôi đợi lát nữa là đi mua ngay thôi.”
Người nhà là một thể, nếu thanh danh của Diêu Tư Manh bị ảnh hưởng, thì họ liệu có thể tốt đẹp được chỗ nào? Huống hồ, hai ngày nay họ ít nhiều cũng được hưởng lợi từ Diêu Tư Manh, nên con dâu cả nhà họ Diêu cảm thấy vẫn là phải ra mặt nói đỡ vài câu.