Nghe vậy, mọi người nổi giận đùng đùng.
“Đồ quý ? Đó còn không phải là tài sản của đại đội sao ?!”
“Đúng thế! Sau núi nhiều của quý lắm, lợn rừng còn béo tốt như thế kia, gà rừng cũng thường xuyên thấy!”
“Nửa đêm lẻn lên, chắc chắn là đã tìm được thứ đáng giá rồi đi lấy đấy mà.”
Cũng có người cau mày hỏi, “Dì Lý , bà có nhìn rõ là nhà ai không?”
Dì Lý kiên quyết lắc đầu: “Nửa đêm tối đen như mực thế này, tôi nhìn rõ làm sao được?”
Các thôn dân nghĩ lại cũng phải. Trời tối thế, dì Lý cũng chẳng rảnh hơi mà bịa chuyện lừa họ.
Ngay lập tức, một người đàn ông phất tay: “Thôi được rồi! Chúng ta nhanh lên sau núi bắt trộm! Kẻo lát nữa họ khuân hết của quý chuồn mất!”
Mọi người còn nhớ như in lời Diêu Tư Manh từng nói về cây linh chi có thể bán được mấy trăm đồng, nghĩ đến số tiền lớn như vậy, nếu mà chia đều cho mọi người, ai chẳng có một khoản nho nhỏ. Giờ có kẻ dám ra tay trước, định ôm trọn số tiền đó, không thể nhịn !
Dù sao ngày mai cũng không phải đi làm đồng, mà có đi làm đồng thì cũng kệ. Tài sản chung của đội là quan trọng nhất.
Cứ thế, một đám người hầm hầm giận dữ, tay cầm đuốc sáng rực, kéo nhau hướng về phía sau núi.
Khi đi ngang qua khu thanh niên trí thức, có người hỏi liệu có nên báo cho Đội trưởng không.
Con trai lớn của dì Lý sốt ruột nói: “Báo cho Đội trưởng rồi lại phải chờ ông ấy dậy, lúc đó bọn trộm trên núi đã ôm đồ đi mất rồi! Lúc đó chẳng phải là vồ hụt? Chúng ta lại đi đâu mà tìm bọn họ ?”
Những người khác nghe thấy có lý, “Vậy chúng ta cứ đi trước, bắt được bọn trộm rồi thì báo cáo sau cũng chưa muộn.”
Thế là họ không dừng lại ở khu thanh niên, nhanh chóng tăng tốc tiến về sau núi.
Lúc này, trên sườn núi phía sau, mấy người nhà Diêu hoàn toàn không biết gì. Họ đang hì hục đào một đám Thạch Hộc vừa tìm được.
Con dâu cả nhà họ Diêu chống cuốc, giọng còn hơi hưng phấn: “Lần này Thạch Hộc nhiều thật, chắc phải được hai gùi ấy chứ!”
Con dâu thứ hai nhà họ Diêu cũng vui vẻ nói: “Đào thêm chút nữa, có khi được ba gùi ấy chứ!”
Thấy Diêu Tư Manh đứng bên cạnh không động đậy, con dâu thứ hai họ Diêu thắc mắc: “Em chồng, sao thế? Làm nhanh đi chứ.”
Diêu Tư Manh đưa mắt nhìn xung quanh, cô xoa xoa mí mắt: “Hôm nay chúng ta đào ít thôi. Mắt trái của em cứ giật liên hồi.”
“Có chuyện gì được chứ?” Diêu Chấn Đông tay vẫn làm không ngừng, nói: “Bình thường mắt giật cũng là chuyện thường, em đừng tự mình doạ mình.”
Lúc mới lên núi, họ còn sợ hãi. Giờ thì đã thành người “lão luyện” rồi. Những đám Thạch Hộc này, trong mắt họ, chính là những đồng tiền đang mọc trên núi.
Diêu Tư Manh nhìn anh trai và chị dâu đào hăng say, cảm giác bất an trong lòng càng lúc càng mạnh. Cô ta muốn tiếp tục khuyên họ dừng lại.
Nhưng chưa kịp mở lời, ánh mắt cô ta chợt dừng lại ở chân núi, sắc mặt đột ngạc biến đổi!
Từ vị trí của Diêu Tư Manh nhìn xuống, nơi vốn nên là một màu đen kịt, giờ lại thấp thoáng những ánh lửa.
Cô ta nín thở lắng nghe, mơ hồ nghe thấy tiếng động, rõ ràng là có người đang đi tới. Hơn nữa, số lượng người không hề ít.
Nhận ra điểm này, mặt Diêu Tư Manh tái mét. Cô ta vội quay đầu lại: “Mọi người dừng đào ngay! Có người lên rồi, chúng ta phải đi nhanh!”
Nghe vậy, môi con dâu cả nhà họ Diêu lập tức trắng bệch, “Nửa đêm nửa hôm thế này, em chồng, em có nhìn nhầm không đấy?”
“Dưới chân núi có cả một đám người đang cầm đuốc, em lừa các anh chị làm gì?”
Trán Diêu Tư Manh lấm tấm mồ hôi lạnh. Thấy chị dâu vẫn còn nghi ngờ, giọng cô ta trở nên cực kỳ gay gắt: “Nếu chị không muốn đi, thì cứ ở lại đây một mình đi!”
Trong lúc nguy cấp này, con dâu cả nhà họ Diêu dù bị em chồng quát cũng không dám cãi cọ. Cô ta mặc kệ chuyện tại sao lại có người đột ngột đi lên núi, vội vàng khom người nhặt vội đám Thạch Hộc vừa đào lên.
Diêu đại ca thì vác chiếc gùi đã chất đầy từ trước.
Vài người bận rộn thu dọn.
Diêu Tư Manh tính toán đi vòng qua một bên khác để xuống núi. Đi được vài bước, không thấy phía sau có động tĩnh, cô ta quay lại thì thấy anh chị vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Cô ta lập tức nổi giận, thúc giục: “Các anh chị còn đứng đó làm gì? Đi nhanh lên!”
Bỏ lại số Thạch Hộc này quả thật rất đáng tiếc, nhưng nếu bây giờ không đi, chẳng lẽ chờ bị bắt, rồi bị gán cho tội danh đầu cơ trục lợi sao?
Con dâu cả nhà họ Diêu lẩm bẩm: “Đào rồi, không lấy thì tiếc quá!” Vừa nói, cô ta dứt khoát dồn cả đống Thạch Hộc đang ôm vào chiếc gùi của chồng.
Chiếc gùi vốn đã đầy ắp, giờ thêm một đống lớn nữa, nặng trịch. May mà Diêu Chấn Đông là người quanh năm suốt tháng làm nông, sức lớn, lúc này mới có thể chống đỡ được.
Nhưng dù vậy, bước chân của hắn cũng trở nên nặng nề hơn hẳn.
Hai vợ chồng Diêu nhị thì cầm chiếc gùi còn lại và cái cuốc, xác định không còn sót thứ gì mới nhanh chóng đi theo Diêu Tư Manh.
Lúc này, đoàn người dân Thạch Cối Xay đã lên tới giữa sườn núi.
Nhìn thấy ánh sáng mờ mờ phía trước, người dẫn đầu chỉ tay nói: “Kìa! Phía trước có ánh đuốc! Bọn trộm ở ngay đó!”
Đám đông đi đường xa, vốn đã hơi bán tín bán nghi. Giờ thấy ánh lửa, họ như bắt được niềm tin. Trong mắt mỗi người đều bùng lên ngọn lửa giận dữ.
Họ tăng tốc độ, nhanh chóng di chuyển về hướng ánh đuốc ở phía trước.