Số lượng người đông như vậy, động tĩnh gây ra không nhỏ. Mấy người nhà họ Diêu ở phía trước lúc này đã nghe rõ mồn một.
Diêu Tư Manh không ngờ những người này lại lên núi nhanh đến thế. Tim cô ta đập loạn xạ như trống bỏi.
Thế nhưng, đường núi lại gập ghềnh, xung quanh tối om. Chỉ cần không cẩn thận là sẽ trượt chân ngã, căn bản không thể chạy nhanh được.
Tranh thủ lúc đám đông còn ở xa. Cô ta nhìn quanh, vắt óc suy nghĩ xem làm thế nào để cắt đuôi những người phía sau.
Không đợi cô ta nghĩ ra cách, phía sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng kinh hô.
Ngay sau đó, là một loạt tiếng động hỗn loạn, như thể có người đang lăn xuống dốc. Tiếng động rất lớn, vang vọng trong đêm.
Diêu Tư Manh hoảng hốt, quay đầu nhìn lại.
Con dâu cả nhà họ Diêu kinh hãi đến mức môi run rẩy: “Chấn Đông... anh ấy té xuống rồi!” Vừa nói, nước mắt cô ta vừa ào ào rơi.
Vì muốn cắt đuôi đám người, Diêu Tư Manh đã cố tình chọn một con đường núi hiểm trở, khó đi. Con đường này không dễ đi, bên sườn chính là dốc đứng, nếu lăn xuống, hậu quả không dám tưởng tượng. Hơn nữa, Diêu Chấn Đông còn đang cõng một chiếc gùi nặng trịch.
Hiện tại, họ vẫn còn nghe rõ tiếng đồ vật lăn lông lốc.
“Anh cả!” Diêu Tư Manh hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa ngồi thụp xuống đất.
Đợi thêm một lúc lâu,
Đám thôn dân cầm đuốc vội vàng đuổi tới nơi, thấy chính là mấy người đang thất thần, mặt mày thất sắc nhìn xuống dưới.
Dưới ánh lửa, mọi người nhìn rõ mặt họ.
Ai nấy đều tròn mắt ngạc nhiên.
“Hoá ra là người nhà Đội trưởng Diêu!”
Có người nhảy dựng lên, chỉ vào Diêu Tư Manh, giọng điệu đầy phẫn nộ: “Bọn tôi đã bảo cô trộm linh chi đi bán, cô còn không nhận! Quá là hư đốn! Trước đây còn vừa ăn cắp vừa la làng!”
“...”
Mọi người nhao nhao lên án. Dì Lý lúc này lại không còn rảnh để thêm dầu vào lửa. Bà nhìn chằm chằm con dâu cả nhà họ Diêu: “Các người nhìn xuống dưới làm gì thế?”
Con dâu cả nhà họ Diêu “Oa” một tiếng, òa khóc lớn: “Chấn Đông té xuống rồi! Chỗ này dốc thế này, có khi nào... có chuyện gì không?”
Nghe vậy, không ít người biến sắc. Vừa rồi họ ở xa, không nghe rõ tiếng động. Một người lăn xuống dốc ở nơi hiểm trở thế này... liệu có còn sống không?
Họ vội vàng cầm đuốc chiếu xuống dưới, nhưng hoàn toàn không thấy bóng người.
Không rảnh nói thêm gì nữa, một người đàn ông lớn tuổi phất tay:
“Mọi người nhanh lên! Lấy đuốc, xuống dưới tìm người ngay! Cẩn thận, đừng để bị trượt chân!”
Những người đàn ông vội vàng bám vào cây cối, cẩn thận từng chút một đi xuống.
Những người phụ nữ thì đi đến một khoảnh đất bằng phẳng hơn để chờ.
Vừa đứng yên, Diêu Tư Manh đã trừng mắt nhìn chị dâu cả của mình: “Nếu không phải chị ép anh cả tôi cõng đồ nặng như thế, thì anh cả tôi đã không xảy ra chuyện gì rồi?”
Vành mắt con dâu cả nhà họ Diêu đỏ hoe. Cô ta trầm mặc một thoáng, rồi như phát điên, nhào tới túm lấy Diêu Tư Manh, cào cấu mặt cô ta: “Là cô dẫn chúng tôi đi con đường này ! Chấn Đông có chuyện gì thì đều là do cô hại!”
Chị dâu em chồng lao vào đ.á.n.h nhau loạn xạ. Những người xung quanh muốn can ngăn cũng không biết xuống tay thế nào.
Mãi mới tách được họ ra. Một người thì tóc tai bù xù như bà điên, người kia thì trên mặt bị cào mấy vệt máu. Cả hai đều hết sức chật vật, nhìn nhau bằng ánh mắt đầy thù hận.
May mắn thay, chỉ một lát sau, có tiếng người từ dưới dốc vọng lên:
“Tìm thấy người rồi!”
Ánh mắt hằn học của cả hai người phụ nữ lập tức thu lại. Họ vội vàng chạy tới.
Những người khác cũng cuống quýt đuổi theo.
Trời vừa hửng sáng, khu nhà của thanh niên trí thức đã náo loạn cả lên.
Tiếng ồn ào không dứt, xen lẫn tiếng gõ cửa và tiếng khóc lóc.
Không ít người trong khu nhà bị đ.á.n.h thức.
Phó Cảnh Thần vốn đang ôm Khương Du Mạn ngủ say, nghe thấy tiếng động bên ngoài, anh lập tức tỉnh giấc.
Anh cúi đầu nhìn, cũng may Khương Du Mạn chưa bị đánh thức.
Phó Cảnh Thần đưa một tay bịt tai cô, tay kia kéo chăn lên đến ngang tai cô, cố gắng giảm tối đa âm thanh tạp nham.
Xong xuôi, hắn nhón chân nhẹ nhàng rời khỏi giường, mở cửa để xem bên ngoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Trong sân, những người khác cũng hành động tương tự.
Khi Phó Cảnh Thần bước ra, đã thấy nhiều người đứng ở cửa, bao gồm cả ba mẹ mình.
“Hai con cũng bị đánh thức à ?” Phó Vọng Sơn nhìn anh ra tới liền hỏi.
Phó Cảnh Thần lắc đầu đáp: “Mạn Mạn đang ngủ.”
“Vậy sao con không đóng cửa lại ?” Mẹ Phó vội vàng đến kéo cánh cửa lại.
Sau đó, cả nhà tò mò nhìn về phía cửa nhà họ Diêu đối diện. Đã quá nửa đêm, không biết nhà họ Diêu xảy ra chuyện gì mà ồn ào thế.
Ở phía đối diện, Chu Vân cũng khoác vội chiếc áo, đứng ở cửa ngó nghiêng.
Mọi người không cần phải nghi hoặc lâu, tiếng kêu khóc t.h.ả.m thiết của mẹ Diêu đã truyền tới:
“Con trai tôi ơi, thế này là làm sao? Sao cả người lại toàn là m.á.u thế này?”
“Bị hụt chân ngã từ trên núi xuống đấy.”
Tiếp theo là giọng nói hấp tấp của dì Lý : “Mau đừng khóc nữa, lão đại nhà tôi đã đi mời thầy lang rồi, mau mau đưa nó vào phòng đi!”
Trong lòng dì Lý cũng bồn chồn. Bà đúng là muốn vạch trần bộ mặt thật của chị dâu em chồng Diêu Tư Manh, nhưng chưa từng nghĩ đến chuyện hại ai.
Nói đi nói lại, lần này họ cũng là oan. Họ còn chưa kịp tới, Diêu Chấn Đông đã tự mình hụt chân ngã xuống rồi!
Hơn nữa, lúc nãy một đám người đi xuống khiêng Diêu Chấn Đông, bà đã nhìn thấy rất rõ, quanh chỗ Diêu Chấn Đông ngã xuống, đồ vật trong sọt rơi ra đầy đất.
Trời tối đen như mực, họ đi trên con đường dốc hiểm trở như vậy, lại còn cõng theo đồ nặng thế kia! Đây là ham tiền đến quên mạng rồi sao?
Nghĩ đến đó, dì Lý vừa thở dài, vừa xúm vào giúp một tay.
Mẹ Diêu khóc đến suýt ngất đi.
Diêu An Quốc mặt mày cũng tái mét. Còn về phần Diêu Tư Manh và những người đi theo lên núi, tất cả đều đứng nép trong nhà chính, sợ run cầm cập.
Các thôn dân thỉnh thoảng lại chỉ trỏ, bàn tán.