Nghe xong, Khương Du Mạn trong lòng không khỏi cảm thán. Thật ra, bà con ở đội Thạch Cối Xay vẫn còn rất chất phác, lòng dạ không xấu, toàn là miệng cứng mà lòng lại mềm.
Đang miên man suy nghĩ, đứa bé trong lòng vợ Diêu Chấn Giang khóc ré lên. Cô ấy nhìn ra đứa bé đói, liền nói vài câu rồi vội vàng ôm con về nhà cho bú.
Khương Du Mạn rảnh rỗi, bèn lấy chiếc khăn quàng cổ đang làm dở ra, tiếp tục đan. Lúc trước cô đã đan được một đoạn khá dài rồi, lần này chỉ cần thêm một chút nữa.
Đúng lúc cô vừa kết thúc, rút kim đan len ra thì Phó Cảnh Thần bước vào cửa.
Thấy anh về, cô liền vẫy tay: “Anh lại đây, em quàng thử cho anh xem.”
Ánh mắt Phó Cảnh Thần dịu đi, anh tiến lên, khom người xuống để cô giúp anh quàng khăn.
Quàng xong, anh không đứng thẳng lên ngay mà vẫn giữ nguyên tư thế, ánh mắt mỉm cười nhìn thẳng vào vợ mình.
Anh vốn đã tuấn tú, nay quàng thêm chiếc khăn quàng cổ màu đen do cô tự tay đan, lại càng nổi bật.
Ánh mắt Khương Du Mạn lấp lánh, chăm chú nhìn vào đôi môi của Phó Cảnh Thần.
Phó Cảnh Thần lập tức cúi sát lại.
Anh dùng phần khăn quàng cổ chưa quàng hết, quấn lấy cổ Khương Du Mạn, rồi hôn cô vài cái.
Khi anh lùi lại, vành tai Khương Du Mạn đã ửng hồng.
Nam nhân này, trước kia lúc nào cũng nghiêm chỉnh, nguyên tắc, sao gần đây lại như thể đả thông hai mạch Nhâm Đốc vậy? Cứ hay trêu chọc cô.
Cô hắng giọng, giả vờ nghiêm túc phê phán: “Đừng có suốt ngày đụng tay đụng chân với em như thế!”
Đừng nghĩ cô không nhìn ra, Phó Cảnh Thần cứ nhìn cô là tư tưởng lại không yên phận. Dù không tiện làm gì, nhưng ánh mắt anh lại không ngừng "lăn lộn" cô !
“Em là vợ của anh.”
Ánh mắt Phó Cảnh Thần nhìn cô, rất nghiêm túc "vạch trần": “Em cũng thích.”
Khương Du Mạn bị anh nhìn chằm chằm như vậy, quả thật có chút không giữ được bình tĩnh. Cô đưa tay ra, kéo chiếc khăn quàng cổ của anh xuống, kéo cho đến khi chóp mũi hai người gần như chạm vào nhau.
Lần này, là cô chủ động dán lên.
Lúc rời nhau ra, hơi thở của cả hai đều có chút nặng nề.
Khương Du Mạn dùng ngón tay chạm nhẹ lên môi anh: “Đúng là ... thích.”
Phó Cảnh Thần nắm lấy bàn tay cô đang chuẩn bị rút về.
Nhìn ánh mắt có chút nguy hiểm của anh, Khương Du Mạn thầm nghĩ
Ấy ! Hình như chơi quá trớn rồi ?!
Ánh mắt nam nhân này nhìn cô như thể hận không thể đương trường "ăn tươi nuốt sống" cô vậy.
Đúng lúc này, Phó Hải Đường gọi vọng vào: “Ăn cơm!”
Cô ho khan một tiếng, vội vàng đứng dậy: “Đi thôi, ăn cơm.”
Không hiểu sao cô lại có cảm giác như vừa thoát khỏi miệng hổ.
Ngồi vào bàn ăn.
Phó Hải Đường nhìn Phó Cảnh Thần, không hiểu liền hỏi: “Anh, chưa đến mùa đông mà, anh quàng khăn quàng cổ làm gì thế?”
Chiếc khăn này trông có vẻ rất dày dặn, anh không thấy nóng sao?
Một câu nói thu hút sự chú ý của cả mẹ Phó và Phó Vọng Sơn. Vừa nãy mọi người còn đang bận bê thức ăn nên chưa để ý.
“Lạnh.” Đón nhận ánh mắt của mọi người, Phó Cảnh Thần vẫn bình tĩnh như không.
Khương Du Mạn liếc nhìn vẻ mặt của mẹ Phó và những người khác, khóe mắt giật giật.
Anh mà còn lạnh ư? Ngày thường anh giống như một ngọn núi lửa vậy.
Phó Hải Đường nghẹn lời, theo bản năng nhìn mẹ Phó.
“Cái này là Mạn Mạn đan phải không?” Mẹ Phó lập tức hiểu ra, cười hỏi.
“Vâng.” Phó Cảnh Thần gật đầu.
Trừ Khương Du Mạn, Phó Cảnh Thần giữ vẻ mặt lạnh nhạt với bất kỳ ai khác.
Nhưng chẳng ai hiểu con bằng mẹ, mẹ Phó vẫn nhìn ra được sự vui vẻ ẩn giấu sau vẻ ngoài bình tĩnh của con trai. Nếu không, con trai đã chẳng đặc biệt đeo khăn quàng cổ ra đây.
Đây là cách con trai khoe ra mà thôi.
Mẹ Phó nghĩ đến chuyện này, lại nhớ đến cái bách gia bị lần trước, không khỏi càng thêm vui mừng. Bà hết lời khen ngợi Khương Du Mạn: “Mạn Mạn quả thật khéo tay hay làm, còn suy nghĩ chu đáo. Nhìn xem, khăn đẹp thế này cơ mà!”
Phó Hải Đường nghe mẹ mình nói thì cảm thấy bà nói có vẻ quá lời, lại nghiêng đầu nhìn kỹ một lần.
Ừm ... công nhận là đan rất đều tay.
Phó Vọng Sơn cũng thấy rất vui.
Ông không nói gì trên bàn ăn, nhưng lát sau, ở ngoài sân, ông quay sang dặn dò Phó Cảnh Thần: “Vợ con ngày thường bận rộn như vậy, mà vẫn luôn nghĩ đến con. Trong lòng con cũng phải khắc cốt ghi tâm cái tốt của nó.”
“Con biết.” Không cần ba phải dặn dò nhiều, lòng Phó Cảnh Thần đều hiểu.
Từ giây phút Khương Du Mạn theo anh xuống nông thôn, cô không chỉ là vợ anh, mà còn là ngọn đèn soi sáng cuộc đời anh.
“Vậy được rồi. Ngày mai cần đi xã mua giống lúa, con dậy sớm một chút.”
“Vâng.”
Hai cha con đều là kiểu người ít nói, nói mấy câu xong chuyện liền chả có gì để nói nữa, từng người đều về phòng.
Phó Vọng Sơn nhìn con trai đóng cửa, sờ sờ cái cổ hơi trống của mình.
Vào đến phòng, ông ngồi xuống giường, nhìn mẹ Phó đang bận rộn.
“Ông không lên giường, ngồi đó làm gì?” Mẹ Phó thắc mắc.
“Hơi lạnh.”
Mẹ Phó giơ tay đ.á.n.h nhẹ vào ông: “Mau đến đây giúp tôi phân loại vải vụn đi, bận rộn lên là hết lạnh ngay.”
Nhà họ Phó hòa thuận vui vẻ.
Cách một cái sân, Diêu An Quốc trằn trọc, khó lòng chợp mắt.
Cuối cùng ông không chịu nổi, lay lay người vợ bên cạnh: “Tôi muốn bàn với bà chuyện này.”
Mẹ Diêu cũng chưa ngủ, lập tức hỏi: “Chuyện gì?”
“Tôi định đợi thêm một tuần nữa, rồi đưa lão đại về.”
Diêu An Quốc thở dài: “Cứ ở viện mãi thế này cũng không phải là cách hay.”
Ở thành phố, tiền bạc cứ như giấy vụn. Cứ ở lại một ngày là thiêu tiền một ngày.