Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 148

 
Mắt mẹ Diêu lập tức đỏ hoe : “Lão đại bị thương nặng như vậy, một tuần thì làm sao mà khỏi được?”

Nhớ đến vết thương của con trai cả, bà ta vừa đau lòng vừa sợ hãi, lo rằng con trai thật sự sẽ không đứng dậy được.

“Bác sĩ nói, vết thương nặng như vậy, có ở lại bệnh viện cũng chẳng khá hơn được.”

Diêu An Quốc nói là bàn bạc, nhưng thực chất trong lòng đã quyết: “Dù sao cũng không thể không để tâm đến ý kiến nhà lão nhị.”

Ba đứa con trai, lão đại bị thương không biết còn đứng dậy được không, lão tam đã ly tâm phân gia. Giờ chỉ còn mỗi lão nhị, nếu vợ chồng lão nhị mà có ý kiến nữa, thì hai ông bà về sau sẽ chẳng còn nơi nào để trông cậy.

Mẹ Diêu vừa hoảng sợ, lại vừa không nhịn được oán trách: “Nếu không phải lão tam lấy vợ quên mẹ, thì làm gì đến nỗi này?”

Rõ ràng có ba đứa con trai, giờ đây chỉ còn duy nhất lão nhị là có thể trông vào được.

Bàta  không nhắc đến chuyện này thì thôi, vừa nhắc đến, vẻ mặt Diêu An Quốc liền trở nên lạnh lùng: “Nếu không phải Manh Manh, nhà chúng ta có xảy ra chuyện lớn thế này không?”

Ông dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Tôi thấy Manh Manh cũng đến tuổi rồi. Bà cũng nên để ý nhiều hơn trong đội mình xem, có tìm được gia đình nào thích hợp không.”

Diêu An Quốc xem như đã nhìn ra. Những biến cố xảy ra trong nhà nửa năm qua nhiều hơn cả mười năm trước cộng lại, và tất cả đều do con gái ông mà ra.

Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là gả đi đi.

Mẹ Diêu nghe ra sự mất kiên nhẫn trong điệu nói của chồng, cũng không phản bác. Chủ yếu là con gái bà ta quả thật đã đến tuổi. Bà ta thầm nhủ, dù thế nào, nhất định phải tìm cho con gái một tấm chồng tốt.

Hai vợ chồng mỗi người ôm một nỗi niềm riêng, chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Sáng hôm sau, Diêu An Quốc dẫn người đi xã mua giống lúa mì.

Vì chuyện nhà ông mà việc này bị trì hoãn mất mấy ngày. Ông không thể tiếp tục chần chừ,, sáng đi trưa đã mang giống lúa mì về.

Có hạt giống rồi, buổi chiều, bà con lại ra đồng làm công.

Đợi gieo xong lúa mì vụ đông, thì coi như một năm bận rộn đã đi đến kết thúc. Kế tiếp là chờ phân thịt, ăn tết và những tháng ngày nhàn hạ.

Quanh năm vất vả, chẳng phải là để nghênh đón quãng thời gian này hay sao?

Nghĩ thế, tâm trạng mọi người đều không tệ.

Chu Vân và mẹ chồng cũng đang làm việc trên đồng.

Họ đứng dậy xoa lưng, vừa vặn thấy con dâu cả nhà họ Diêu đi qua.

Chu Vân quay đầu, thì thầm với mẹ chồng: “Chắc là đi bệnh viện hầu hạ rồi.”

Chuyện Diêu Chấn Đông bị thương là tin tức lớn, cả đội Thạch Cối Xay ai cũng biết. 

Không biết bao nhiêu người đã đem chuyện này bà ra tán vào ở nhà.

Vợ chồng Chu Vân cũng không ngoại lệ.

Bà Thái nói: “Đúng là nên có người ở đó chăm, nhưng thiếu hai người làm công, e rằng cuộc sống sẽ khó khăn lắm.”

Vừa nói, hai mẹ con vừa thở dài thườn thượt.

Trước đây, ai mà chẳng biết nhà ông đội trưởng ở trong thôn là số một số hai, con cháu hoà thuận, có của ăn của để ? Không ngờ lại suy sụp nhanh đến thế. Hơn nữa, có một người tàn tật, về sau cả nhà đều sẽ bị liên lụy.

Mấy bà cô bên cạnh nghe thấy, cũng cảm thán nói: “Cái gánh nặng này đều sẽ đặt lên vai nhà lão nhị thôi. Thật là thảm.”

Họ nói chuyện không hề cố tình nói nhỏ, nên con dâu thứ hai nhà họ Diêu ở ruộng bên cạnh nghe thấy rõ mồn một.

Những lời họ nói không sai, cô ta biết điều đó.

Mấy ngày đầu nhà chồng xảy ra chuyện, cô ta vô cùng hoảng sợ, cũng thương xót nhà anh cả. Nhưng thời gian qua lâu, cũng đã xoa dịu được bà con, cô ta bớt lo lắng hơn, suy nghĩ cũng trở nên rõ ràng.

Nếu anh cả thật sự trở thành tàn phế, thì sau này, việc phụng dưỡng cha mẹ chồng sẽ là gánh nặng của vợ chồng cô ta.

Hơn nữa, một mình chị dâu cả, vừa lo con cái, còn phải chăm lo cho anh cả trên bệnh viện, không có khả năng đi làm công điểm.

Nhà anh cả ... cũng là gánh nặng của bọn họ.

Lúc này, cô ta cảm giác như có cả một ngọn núi đè nặng trên vai. 

Đón nhận ánh mắt đồng cảm của mọi người, trong lòng cô ta như nghẹn ứ.

Bên kia, Diêu Tư Manh cũng đang vắt óc suy nghĩ để tính đường đi nước bước sắp tới cho cả nhà. Khi biết anh cả lại đi vào vết xe đổ của đời trước, cô ta nóng ruột muốn tìm ra cách phá giải, ngăn chặn những người khác trong nhà mình cũng gặp phải bi kịch tương tự.

Nhưng khi cô ta còn chưa kịp nghĩ ra biện pháp nào hay ho, vừa đến giờ nghỉ trưa, mẹ Diêu đã mò vào phòng, nói bóng nói gió về tiêu chuẩn chọn đối tượng của cô ta.

Diêu Tư Manh lập tức nhận ra ý đồ của mẹ. Cô ta dứt khoát, đanh thép nói:

“Mẹ à, con chưa tính đến chuyện đó đâu, mẹ đừng nghĩ xa xôi.” Cô ta ngừng một chút rồi nói thêm, “Hơn nữa, con cũng không muốn lấy chồng trong đội mình đâu.”

Hiện tại, cô ta hoàn toàn không có ý định kết hôn! Hơn nữa, dù sao cô ta cũng đã từng nhìn thấy thế giới bên ngoài, trọng sinh rồi, làm sao cô ta cam tâm gả vội ở cái xó xỉnh chim không thèm ỉa này chứ ? Nếu có lấy chồng, cô ta cũng chỉ nhắm đến những người có gia thế, bối cảnh, tiền đồ sáng lạn như Phó Cảnh Thần mà thôi.

Mẹ Diêu nghe vậy thì thở dài thườn thượt, nét mặt rầu rĩ.

“Tình cảnh nhà mình giờ thế này, con cũng thấy đấy, chuyện của anh cả con…”

“Con nói rồi, con chưa muốn lấy chồng!” Diêu Tư Manh nhìn thẳng vào mẹ, ánh mắt kiên định, “Mẹ cứ yên tâm, con sẽ có cách. Nhà mình sẽ không sụp đổ đâu.”

Lời nói chắc nịch ấy khiến mẹ Diêu thoáng d.a.o động. Bà ta nhìn con gái một lúc lâu, rồi chỉ biết thở dài, không nói thêm lời nào nữa, lẳng lặng quay lưng ra khỏi phòng.
 

Bình Luận (0)
Comment