Việc gieo giống lúa mì vụ đông luôn nhanh hơn so với thu hoạch vụ thu. Vài ngày sau, Đại đội Thạch Cối Xay đã hoàn thành xong công việc đồng áng.
Đến ngày làm công cuối cùng, Diêu An Quốc cùng vài người khác dùng cáng khiêng Diêu Chấn Đông về làng. Trên đường vào thôn, nhìn thấy sắc mặt tái mét, người gầy rộc của Diêu Chấn Đông, bà con ai nấy cũng xúm lại an ủi. Nhưng vừa quay lưng đi, chuyện hắn bị thương lại trở thành đề tài bàn tán sôi nổi nhất trong thôn.
Khương Du Mạn thì không hay biết về chuyện bên nhà họ Diêu. Cô tranh thủ ngày cuối tuần, hái hết số ớt cay chín đỏ trong không gian tùy thân, mang ra ngoài.
Lúc mẹ Phó và Phó Hải Đường về nhà nhìn thấy số ớt cay chất đống, họ cứ ngỡ cô lại đi công xã một chuyến nữa.
Mẹ Phó nhìn đống ớt đỏ au, miệng không ngừng cằn nhằn: “Cái con bé này, cái bụng ngày càng lớn rồi, đi đâu thì cũng phải có người đi cùng chứ.”
Phó Hải Đường thì vui ra mặt: “Vẫn là chị dâu tốt nhất, biết em thích ăn cay.”
“Anh con cũng thích. Chỉ tiếc là giờ anh ấy còn ở ngoài đồng chưa về, chứ không thì không biết sẽ vui vẻ thế nào.”
Mẹ Phó cười: “Ba cha con con đều là đồ mê cay. Thôi, để mẹ làm thành tương ớt để dành, sau này có cái mà ăn.”
Nói đoạn, bà nhanh chóng bưng ớt đi rửa, rồi vào bếp băm. Có mẹ chồng và em chồng lo liệu hết, Khương Du Mạn có muốn giúp cũng không có chỗ nào để ra tay. Cô đành chọn một nắm ớt còn xanh, chưa chín hẳn, định bụng làm món ớt cay xào thịt.
Không thể phủ nhận, ớt cay trồng trong không gian chất lượng thật tuyệt vời. Vừa cho vào chảo, mùi cay nồng đã sộc lên mũi, cực kỳ bá đạo, làm cả ba người đều bị sặc đến chảy cả nước mắt.
Thấy Khương Du Mạn cứ ho liên tục, mẹ Phó vội vàng giục con dâu ra ngoài tránh, còn mình thì nhanh chóng múc thịt ra đĩa.
Đúng lúc Phó Cảnh Thần xách đồ từ bên ngoài bước vào nhà, liền bắt gặp hình ảnh vợ mình đang đứng cạnh bàn, rơm rớm nước mắt, vành mắt đỏ hoe.
Anh vội vàng chạy đến bên cô: “Em làm sao vậy? Ai bắt nạt em?”
Trong lúc hỏi, ánh mắt anh đảo qua một vòng, lướt nhìn những người còn lại trong phòng—
Phó Cảnh Thần biết rõ, bố mẹ anh luôn hết mực cưng chiều vợ anh, đôi khi còn chu đáo hơn cả anh. Vì thế, sau khi liếc nhìn một vòng, anh dừng lại, ánh mắt hơi nghi ngờ nhìn Phó Hải Đường.
Đón lấy ánh mắt hoài nghi của anh trai, Phó Hải Đường làm ra vẻ mặt buồn bã, chỉ vào những người xung quanh:
“Anh, ba mẹ đều ở, em còn dám bắt nạt chị dâu sao? Em có thể sao ?”
Chị dâu chính là báu vật cấp quốc gia trong nhà này, được cả ba mẹ lẫn anh trai cô thay phiên nhau bảo vệ. Cô có ăn gan hùm mật gấu cũng không dám bắt nạt chị dâu. Hơn nữa, cô đã biết rõ chị dâu tốt thế nào. Chuyện ngày trước là ngày trước, giờ cô hoàn toàn không có ý đồ gì xấu với chị dâu nữa!
Thế mà anh trai vẫn cứ hoài nghi cô đầu tiên.
Lòng tin giữa người với người đâu rồi?
“Không có ai bắt nạt em hết.”
Lúc này, Khương Du Mạn đã hoàn hồn, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, vội vàng giải thích hộ: “Em bị mùi ớt cay sặc thôi.”
“Ớt cay?”
“Mạn Mạn mua ở công xã về đấy,” Mẹ Phó tiếp lời, rồi không nén được nụ cười hỏi lại: “Con còn lo chúng ta bắt nạt Mạn Mạn à.”
Phó Cảnh Thần là thực sự lo lắng. Vừa bước vào nhà đã thấy cô rơi nước mắt, dĩ nhiên anh phải làm rõ có phải cô bị tủi thân hay không.
Khi biết rõ chỉ là hiểu lầm, anh mới yên lòng.
Cả nhà ngồi xuống ăn cơm. Món ớt cay xào thịt thơm lừng, cộng thêm việc đã lâu cả nhà không được ăn cay, ai nấy cũng ăn rất ngon miệng.
Ăn uống xong xuôi, lại là Phó Cảnh Thần xung phong ra ngoài rửa bát.
Trong lúc rửa, anh tình cờ nhìn thấy một chậu ớt cay mới được băm xong đặt bên cạnh. Anh quay đầu nhìn vợ: “Mùi ớt cay sẽ làm cay mắt đấy, sau này để anh về anh làm mấy việc này.”
Rõ ràng là anh vẫn còn canh cánh chuyện vừa rồi, cho rằng những thứ này đều là do Khương Du Mạn làm.
Khóe môi Khương Du Mạn cong lên: “Thế mắt anh thì không bị cay à?”
Phó Cảnh Thần nhìn cô, nhẹ nhàng cười: “Sẽ không.”
Khương Du Mạn biết lời anh nói không phải sự thật, trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Đổi lại là người khác, có lẽ câu này chỉ là nói để dỗ dành. Nhưng Phó Cảnh Thần là người thuộc phái hành động, lời này của anh chắc chắn là xuất phát từ tận đáy lòng.
Cô vừa định mở miệng nói gì đó…
“Khụ khụ khụ!”
Đúng lúc này, phía sau hai người truyền đến một tràng tiếng ho khan. Quay đầu lại, Phó Hải Đường và mẹ Phó đang đứng ở cửa. Tiếng ho vừa rồi là của Phó Hải Đường.
Thấy Phó Cảnh Thần nhìn về phía mình, Phó Hải Đường vẫn còn ấm ức chuyện bị anh trai hiểu lầm lúc nãy, bĩu môi nói:
“Ớt cay là mẹ băm !”
Thật là, đối với cô thì đầy rẫy nghi ngờ, còn đối với chị dâu thì như biến thành người khác vậy.
Anh trai cô đâu phải không biết cười, có điều chỉ cười một cách ngốc nghếch không đáng tiền trước mặt chị dâu mà thôi.
Mẹ Phó trừng mắt lườm con gái một cái: “Cổ con bị mắc lông mèo à?” Ho cái gì mà ho
Bà đang vui vẻ nhìn con trai con dâu thủ thỉ tâm tình, lại bị con gái chen ngang phá.
Phó Hải Đường liếc nhìn mẹ đầy oán trách, nhưng rồi đành ngậm bồ hòn làm ngọt, không dám nói thêm gì.
Dù sao cô xem như đã nhìn ra, trong cái nhà này, cô, Phó Hải Đường chính là cái kẻ đứng cuối mà !