Bất mãn với con gái xong, mẹ Phó lại nhìn sang Khương Du Mạn và Phó Cảnh Thần: “Hôm nay việc đồng đã xong hết rồi, buổi chiều hai đứa cứ ngủ một giấc cho đẫy mắt đi.”
“Vâng, ba mẹ và Hải Đường cũng nghỉ ngơi đi ạ.”
Mẹ Phó cười tươi rạng rỡ đáp lại.
Hai người nói thêm vài câu nữa. Vừa lúc Phó Cảnh Thần rửa bát xong, Khương Du Mạn liền cùng anh vào phòng.
Nhìn theo bóng hai người khuất sau cánh cửa, Phó Hải Đường bĩu môi chua loét:
“Nhìn anh con xem. Đúng là cưới vợ quên mẹ!”
Mấy hôm đi làm công, cô hay đứng gần mẹ Diêu. Mỗi lần mẹ Diêu nhắc đến Diêu Chấn Giang, bà ta lại nói đúng câu này. Lâu dần thành quen, Phó Hải Đường cũng vô thức nói câu này.
“Con nói cái gì đấy?”
Mẹ Phó nhíu mày, hạ giọng trách mắng: “Đừng có nghe người ngoài nói hươu nói vượn rồi lại mang về nhà mình mà lảm nhảm. Chị dâu con mới là người đi với anh trai con cả đời, anh trai con không thương chị dâu con thì thương ai?”
Phó Hải Đường có chút tủi thân: “Nhưng con thấy mấy bà cô, bà thím đều nói thế mà.”
Phàm là trong nhà nào, con trai có vẻ bênh vực con dâu một chút, y như rằng sẽ bị dán cái mác “cưới vợ quên mẹ”. Phó Hải Đường nghĩ đến chuyện hôm nay bị anh trai hiểu lầm, bực tức nên mới đá xéo một câu. Kết quả là lại bị mẹ Phó mắng cho một trận.
“Người ta là người ta, nhà mình không được nói chuyện vô lương tâm như thế.” Mẹ Phó nghiêm giọng nói.
Con dâu là người nhà chứ có phải người ngoài đâu. Hơn nữa, nếu không phải vì Phó gia gặp biến cố, con dâu đã đâu phải bụng mang dạ chửa còn phải đi theo họ xuống nông thôn chịu khổ. Từ lúc Khương Du Mạn nói ra muốn cùng họ về đây, mẹ Phó đã thề sẽ đối xử với cô như con gái ruột, làm sao còn bày đặt cái uy mẹ chồng được.
Đều là phận làm dâu, mẹ chồng và con dâu càng phải thông cảm cho nhau mới phải.
Thấy mẹ thực sự có vẻ giận, Phó Hải Đường vội nói: “Mẹ ơi, con xin lỗi. Con sẽ không nói thế nữa đâu.”
“Ừ, thế mới phải.”
Mẹ Phó ôm lấy vai con gái: “Hôm nay có mệt lắm không? Vào đây, mẹ xoa bóp vai cho con.”
Bên trong phòng.
Khương Du Mạn cũng xung phong nhận việc, xoa bóp lưng cho Phó Cảnh Thần.
Phó Cảnh Thần trước đây từng ở quân đội, xuống nông thôn làm việc đồng áng suốt, toàn thân cơ bắp rắn chắc, cô xoa mãi mà không nhúc nhích.
Khương Du Mạn bóp được một lúc liền bỏ gánh không làm: “Bó tay rồi, bóp không nổi, tay em mỏi nhừ ra rồi này.”
Nói đoạn, cô đưa tay ra trước mặt Phó Cảnh Thần, ăn vạ.
Phó Cảnh Thần cười ôn hòa, kéo cô vào lòng, để cô tựa vào người, rồi nhẫn nại xoa bóp cho cô. Anh đã quen với cái tính này của vợ, nên mặc kệ cô xoay sở, dù sao đến cuối vẫn là anh chịu thương chịu khó bận việc là được.
Có lẽ vì được xoa bóp quá đỗi thoải mái, Khương Du Mạn nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh giấc, bên ngoài trời đã nhập nhoạng tối, Phó Cảnh Thần không còn nằm bên cạnh cô nữa, cũng không biết cô đã ngủ bao lâu rồi.
Khương Du Mạn xoa xoa cái đầu còn đang lâng lâng vì vừa tỉnh ngủ, bước ra cửa định xem mọi người đang làm gì.
Vừa ra đến sân, cô thấy Phó Cảnh Thần và Diêu Chấn Giang đang đứng nói chuyện ở hiên.
“Chị dâu.” Thấy cô, Diêu Chấn Giang chủ động gọi.
Khương Du Mạn đáp lời.
“Tỉnh rồi à? Có đói không?” Phó Cảnh Thần nhìn chằm chằm cô, ân cần hỏi.
“Cũng tạm. Bố mẹ và Hải Đường đâu rồi anh?” Khương Du Mạn đảo mắt tìm kiếm nhưng không thấy bóng dáng ai khác.
“Đi đào rau dại với dì Lý rồi.” Phó Cảnh Thần giải thích.
Khương Du Mạn gật đầu. Thời buổi này, thứ gì ăn được đều là quý. Chờ đến mùa đông, rau dại trong núi cũng chẳng còn, nên nhiều nhà đang tranh thủ lên núi đào, tích trữ một ít. Rau dại có thể trộn gỏi, thỉnh thoảng đổi món cũng tốt.
Bên này, Diêu Chấn Giang thấy Ánh mắt Thần ca dường như đã dính chặt lên người Khương Du Mạn, liền ý tứ mở lời:
“Thần ca, em về trước đây. Chuyện em nói anh cứ suy nghĩ kỹ nhé.”
“Ừm.”
Đối với Phó Cảnh Thần, bất cứ ai đứng trước mặt vợ anh đều phải dịch sang một bên. Diêu Chấn Giang biết điều như vậy, quả nhiên là hợp ý anh.
Chờ người vừa đi, anh liền vào bếp múc một bát canh trứng mang ra, kiên nhẫn đứng bên cạnh chờ Khương Du Mạn ăn.
Khương Du Mạn đút cho Phó Cảnh Thần một miếng, lúc này mới nhớ ra chuyện vừa nãy: "À phải rồi, vừa nãy Chấn Giang tìm anh, có chuyện gì thế?"
Phó Cảnh Thần đáp: "Họ định xây nhà, hỏi chúng ta có muốn tiện thể sửa lại nóc nhà cho chắc chắn không."
"Đương nhiên là phải sửa rồi!"
Khương Du Mạn vừa dứt lời, lại chợt nghĩ ra điều gì, cô nhíu mày: "Nhưng mà... họ đã tìm được chỗ xây nhà rồi ư?"
Trong nguyên tác, dù sau này Diêu Tư Manh có lên Kinh thành thì cả nhà Diêu Chấn Giang cũng không dọn ra ở riêng.
Đời này đã khác đi nhiều. Họ đã phân gia, mấy hôm trước, vợ Diêu Chấn Giang cũng từng nhắc đến chuyện xây nhà với cô. Cô cứ nghĩ họ phải đợi đến năm sau mới rục rịch làm nhà, không ngờ lại nhanh đến vậy. Chẳng lẽ đã tìm được đất để làm nhà rồi sao?
Thời điểm này, dù chưa có chuyện cấp đất làm nhà như sau này, nhưng muốn tìm chỗ để dựng nhà thì cũng phải được Đội trưởng sản xuất đồng ý mới được. Muốn Diêu An Quốc gật đầu thì e là không đơn giản.
"Anh không rõ. Việc nhà người khác, phải xem họ tự thương lượng với nhau thế nào." Phó Cảnh Thần không muốn xen vào chuyện riêng của nhà người ta.