Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 152

 
Diêu Chấn Giang vốn đang không hiểu sao tự dưng Diêu An Quốc lại ôn hoà với mình như vậy, vừa nghe đến đây, còn gì mà không hiểu?

Đơn giản là gia đình đã hoàn toàn rối tung rối mù, ông ta muốn gả Diêu Tư Manh đi, đồng thời cho hắn một cái "kẹo ngọt" để hắn lại "phụng dưỡng" gia đình này. 

Trong mắt Diêu Chấn Giang ánh lên tia châm biếm. Quả không hổ là Đội trưởng sản xuất, đúng là biết tính toán ghê! Hồi trước, hắn chưa từng được coi trọng. Giờ gia đình gặp chuyện, cuối cùng cũng biết đến tầm quan trọng của hắn rồi sao?

Không đợi Diêu Chấn Giang mở lời, Diêu Tư Manh đã bật dậy: "Ba! Ba đang nói gì vậy?"

Cảm xúc của cô ta cực kỳ kích động: "Con không lấy chồng! Con không cần gả cho người ở đội sản xuất Thạch Cối Xay này!"

Mẹ Diêu cũng nhíu mày: "Lão Diêu, chuyện này..."

"Mày là người của đội sản xuất Thạch Cối Xay, mày còn muốn gả đi đâu? Muốn lên thành phố làm phượng hoàng hay sao?"

Diêu An Quốc mặt trầm xuống: "Mày đã đến tuổi rồi, nên biết điều một chút. Tao sẽ bảo mẹ mày tìm cho mày một nhà tử tế."

"Tiền sính lễ ít nhất phải 50 đồng!" Con dâu cả nhà họ Diêu không ngờ bố mẹ chồng lại chịu gả cái "tai họa" này đi, nghe nói vậy thì mắt cô ta sáng rực lên. Diêu Tư Manh là con gái Đội trưởng, lại còn xinh đẹp. 50 đồng sính lễ tuy cao, nhưng không phải không có người trả nổi!

"Con không lấy chồng! Tự con có thể kiếm được 50 đồng!" Diêu Tư Manh giận dữ nói.

Lời này vừa thốt ra, cả nhà lập tức ngây người—

Một lát sau, con dâu cả nhà họ Diêu là người phản ứng lại đầu tiên, cô ta chế giễu: "Thôi đi, mày không lên sau núi thì lấy đâu ra cái tài cán ấy?"

50 đồng không phải là con số nhỏ. Họ cày cấy ngoài đồng hai năm cũng chưa chắc tích cóp được nhiều như vậy. Bằng không, cô ta đã chẳng vì tham món hời mà bị cô em chồng này dụ đi đào thạch hộc bán ngoài chợ đen, chuyện như ngày hôm nay cũng sẽ không xảy ra.

Bây giờ nhà họ đã gặp tai ương lớn vì chuyện sau núi, lẽ nào Diêu Tư Manh còn dám bén mảng đến đó?

Bị nhắc nhở như vậy, Diêu An Quốc hoàn hồn, lạnh giọng cảnh cáo: "Chuyện sau núi mày quên hẳn đi cho tao!"

Sợ Diêu Tư Manh không để tâm, ông còn nói thêm lời nặng: "Nếu tao phát hiện mày còn bén mảng đến đó, tao sẽ đ.á.n.h gãy chân mày!"

Lần này, ông đã phải dùng hết những mối ân tình gầy dựng suôys mấy chục năm qua. Nếu lại xảy ra chuyện xấu gì nữa, cả đội sản xuất Thạch Cối Xay này còn dung chứa nổi gia đình họ sao?

"Ai bảo con muốn lên sau núi?"

Diêu Tư Manh c.ắ.n chặt môi, quật cường nói: "Dù sao con không lấy chồng! Con có cách khác để kiếm tiền."

"Cách khác là cách gì?"

Con dâu cả nhà họ Diêu mỉa mai: "Chấn Đông đã bị mày hại thành ra thế rồi, mày còn muốn câu giờ nữa à?"

Hiện tại, cô ta đã hoàn toàn không tin vào bất cứ lời nào Diêu Tư Manh nữa rồi.

"Tôi không cần câu giờ," Diêu Tư Manh nhìn thẳng chị dâu cả: "Không cần sính lễ, cho tôi một chút thời gian. Đến lúc đó, kiếm được 50 đồng hoặc nhiều hơn cũng không thành vấn đề!"

Nghe vậy, ánh mắt con dâu cả nhà họ Diêu hoài nghi, lướt qua lướt lại trên người cô.

Một lát sau, cô ta mở miệng: "Thế thì mày phải nói trước, mày tính kiếm tiền bằng cách nào?"

Vấp ngã một lần thì khôn ra một chút. Trước khi đồng ý, con dâu cả nhà họ Diêu quyết định hỏi cho rõ ràng.

"Tôi sẽ may quần áo đi bán. Lúc đó chắc chắn sẽ kiếm được tiền." Diêu Tư Manh khẳng định.

Dù sao cũng là người sống qua một đời, cô ta biết xu hướng trang phục từng giai đoạn thời này, hơn nữa lúc trước, cô ta cũng thích tìm tòi mấy cái này. Lòng yêu cái đẹp thì ai cũng có. Thời này kiểu dáng quần áo còn đơn điệu, những bộ quần áo đẹp và có nét tinh tế riêng chắc chắn sẽ không lo không bán được.

Dù chưa thể công khai buôn bán như sau này, nhưng thông qua con đường chợ đen, việc kiếm tiền cũng không phải khó. Cô ta muốn tìm hiểu con đường này, cố gắng kiếm tiền, tuyệt đối sẽ không tùy tiện gả cho bất cứ ai!

Thấy cô ta nói chắc như đinh đóng cột, con dâu cả nhà họ Diêu nhíu mày lại đến mức có thể kẹp c.h.ế.t ruồi. Diêu Tư Manh có bản lĩnh này ? Sao hồi trước cô ta không thấy?

Giọng điệu cô ta không khỏi mang theo vẻ nghi ngờ: "Ai mà biết mày nói thật hay lừa người."

Tuy nói như vậy, nhưng 50 đồng quả là quá hấp dẫn.

"Tôi nói thật."

Diêu Tư Manh thấy chị dâu cả có vẻ d.a.o động, cô ta nhẹ giọng lại kiên định nói: "Chị dâu cả, chị hãy tin em lần cuối cùng đi."

Nói rồi, cô ta nhìn về phía Diêu An Quốc và mẹ Diêu: "Ba mẹ, hai người cứ tạm thời lấy tiền từ công quỹ cho anh cả dùng trước, tiền này tính trên người con. Sau này kiếm được, con sẽ trả lại vào công quỹ."

Tiền bồi thường thạch hộc là do họ gom góp lại, công quỹ chắc chắn vẫn còn tiền tích lũy. Lấy ra 50 đồng lúc này không phải là việc khó.

Đón lấy ánh mắt mong chờ của cô, mẹ Diêu không dám trực tiếp đồng ý, mà nhìn sang Diêu An Quốc, chờ ông quyết định.

"Nếu con làm không được thì sao?" Diêu An Quốc không vội nói đồng ý hay sao.

Diêu Tư Manh nóng lòng muốn ba mình đồng ý, vội vàng nói: “Nếu con không kiếm được một trăm đồng bạc, con sẽ nghe lời hai người, đi lấy chồng.”

 

Bình Luận (0)
Comment