Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 153

  
“Được thôi.”

Nghe vậy, Diêu An Quốc đáp ứng luôn: “Chúng ta chỉ cho con nửa tháng thôi đấy, nếu không làm được, con phải theo sự sắp xếp của bố mẹ.”

Thực ra, trong lòng ông vẫn không tin Diêu Tư Manh có thể bán được quần áo. Người đi chợ đen phần lớn là lo cái ăn cái mặc, ai hơi đâu mà đi ngắm nghía kiểu cách quần áo cơ chứ? Có điều, nửa tháng thời gian, vừa lúc, lúc đó mọi người đều ở trong nhà, rất tiện cho việc làm mối.

Cứ cho Diêu Tư Manh một cơ hôi, lúc đó nó kiến được tiền thì tốt, không thì cũng không còn dám làm loạn nữa.

Chờ nó hoàn toàn nhận rõ bản thân, ngoan ngoãn lấy chồng rồi, cái nhà này mới có thể khôi phục lại những ngày tháng yên bình như trước.

Diêu Tư Manh không biết trong lòng ba mình đang tính toán những gì, thấy ông chịu xuống nước, cô ta vội vàng gật đầu đồng ý ngay lập tức.

Lúc này, Diêu An Quốc mới quay sang nhìn vợ: “Bà vào nhà đếm năm mươi đồng ra đây.”

Năm mươi đồng này là tạm ứng từ tiền công quỹ chung, dù cuối cùng Diêu Tư Manh làm ăn có lời lãi hay không, ông vẫn có cách lấy lại được.

Mẹ Diêu mở cửa vào nhà, rất nhanh sau đó đã đếm đủ năm mươi đồng mang ra. Toàn là tiền lẻ tiền chẵn được gia đình tích cóp bao năm nay, những tờ bạc được là phẳng phiu, nhìn là biết được cất giữ cẩn thận.

Con dâu cả nhà họ Diêu nhìn số tiền kia như thấy cọng rơm cứu mạng, vồ lấy đếm đi đếm lại, xác nhận đúng là năm mươi đồng mới thôi.

Cô ta nhét tiền vào túi, rồi quay sang nhìn Diêu Tư Manh, ánh mắt vẫn đầy vẻ nghi ngờ: “Này em chồng! Cô vừa bảo nếu kiếm được tiền, thì sau này sẽ thêm tiền cho Chấn Đông.”

“Đừng quên đấy.”

Diêu Tư Manh vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, đáp chắc nịch: “Chị dâu cả cứ yên tâm, em sẽ không quên đâu.”

“Hừm, được, vậy tôi chờ.” 

Trong lúc hai người họ nói chuyện, những người khác trong nhà họ Diêu đều ngồi yên một chỗ, không ai lên tiếng. Thấy vậy, Diêu An Quốc khẽ thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, ông mới có thời gian rảnh để giải quyết chuyện tam phòng đòi xây nhà.

Ông nhìn Diêu Chấn Giang, tỏ vẻ ôn hòa: “Lão tam à, chuyện nhà cửa con đừng có gấp gáp. Người một nhà mà cứ chia năm xẻ bảy ra thì ra thể thống gì? Chuyện này cứ từ từ đã.”

Chỉ bằng một câu nói nhẹ, lại bốn lạng đẩy ngàn cân, ông khéo léo gạt đi bao nhiêu chuyện bất công dồn nén bao năm nay.

Diêu Chấn Giang đi sang nhà họ Phó, kể lại chuyện này với Phó Cảnh Thần mà vẫn còn nghiến răng nghiến lợi.

Phó Cảnh Thần nhíu mày: “Vậy cậu không tính xây nữa à?”

“Ông ấy không gật đầu thì tạm thời chưa được.” Diêu Chấn Giang tỏ vẻ bực bội: “Em thì nhất định phải dọn ra. Diêu Tư Manh sớm muộn gì cũng lại gây chuyện thôi. Ông ấy không phê chuẩn thì em sẽ tìm ông Chú năm, ông Chú sau. Em không tin các ông ấy không ra mặt quản!”

Phó Cảnh Thần đã nghe chuyện họ từng tới nhà tìm Diêu An Quốc để nói rõ phải trái, anh gật đầu: “Cậu vẫn phải làm gạch đất. Cứ làm ra rồi phơi cho khô đã, đến lúc cần là có thể dùng ngay.”

Diêu Chấn Giang lẩm bẩm tính toán, nói đến đây, đột nhiên nhớ ra chuyện ngày hôm qua đã nói: “Đúng rồi Thần ca, gia đình anh đã thương lượng xong chưa? Có muốn gia cố nóc nhà không?”

“Có chứ.”

“Vậy thì chúng ta làm nóc nhà anh trước nhé.”

Sau đó, hai người lại bàn bạc thêm một số chi tiết khác.

Trên mâm cơm trưa, Phó Cảnh Thần nói chuyện này với ba. Phó Vọng Sơn đương nhiên gật đầu đồng ý.

Ăn cơm xong, hai cha con anh liền đi ra ngoài. Muốn sửa nóc nhà thì cần mái ngói, họ phải đi đến những nhà trong thôn đang sửa nhà mà còn thừa ngói để xin đổi lấy.

Mẹ Phó và Phó Hải Đường dọn dẹp bàn ăn xong, hai mẹ con thay một bộ quần áo. Họ chuẩn bị đi tìm dì Lý để cùng nhau ra ngoài tìm rau dại. Hôm nay họ đi trên sườn đồi thấp, không phải đi lên núi hiểm trở như mọi hôm.

Mẹ Phó hỏi Khương Du Mạn xem cô có muốn đi không.

Khương Du Mạn nghĩ ngợi, ở trong nhà mãi cũng buồn chán, thế là cô cũng thay đồ, cầm theo một cái túi rồi cùng ra cửa.

Tới nơi, đã có không ít người đang đào rau dại. Họ tìm một chỗ vắng người để đào. Ở đây, những cây tề thái mọc tốt vô cùng. Tề thái là loại rau quý, làm bánh sủi cảo thì ngon đặc biệt, rất dễ ăn.

Chẳng mấy chốc, mấy người họ đã đào được gần nửa túi.

Dì Lý nhanh tay nhanh mắt, thấy xung quanh không còn tề thái nữa thì đứng dậy nhìn quanh. Bà chỉ tay về phía bên kia: “Đi, chúng ta sang bên đó!”

Mấy người gật đầu, vừa nhấc chân chuẩn bị đi tiếp thì nghe thấy một loạt tiếng chân dồn dập. Ngẩng đầu nhìn lên, họ thấy Chu Vân đang vội vã, mặt mày hoảng hốt chạy từ sườn đồi bên kia tới.

Cái lối mòn Chu Vân chạy tới rất hẻo lánh, trên đường đi, cô ta còn quay đầu nhìn về phía sau rất nhiều lần, trông rõ ràng là có gì đó bất thường.

Khi đến gần, thấy không ít người đang chú ý đến mình, cô ta vội vàng sửa lại tóc tai, cố gắng làm cho nét mặt trông bình thường hơn.

“Chị Chu ơi, chị làm sao vậy? Sao lại vội vàng thế?”

Từ Phương tò mò hỏi: “Thế nào, bên kia có tề thái không?”

Lúc nãy, Chu Vân chê ở đây đông người, muốn đi chỗ khác xem có tề thái không. Chẳng biết cô ta đã thấy gì mà lại vội vã chạy về như thế. Từ Phương còn tò mò nhìn về phía sườn đồi bên kia một cái.
 

Bình Luận (0)
Comment