Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 154

 
“Ít lắm,” Chu Vân vội cười, giơ tay kéo Từ Phương: “Tôi vừa đi qua, bỗng thấy một con rắn, làm tôi sợ c.h.ế.t khiếp!”

Cô ta nhìn xuống đất: “Rau dại ở đây không còn nhiều đâu, chúng ta sang bên kia đi.” Nói rồi, cô ta nhanh chóng kéo Từ Phương đi.

Giọng cô ta không hề đè thấp.

Những người dân quanh đó đang đào rau dại nghe thấy đều bừng tỉnh đại ngộ, biết bộ dáng của Chu Vân như vậy là do gặp rắn liền thu lại ánh mắt, chuyên tâm tìm rau dại tiếp.

Dì Lý cũng cười với Khương Du Mạn và những người khác: “Thì ra là thấy rắn, trách gì lại hoảng hốt đến thế.”

“Gần đây có rắn. Vậy chúng ta đi xa hơn chút đi.” Mẹ Phó vừa nghe, lập tức kéo Khương Du Mạn lại, sợ cô bị rắn cắn.

Mấy người họ lại tìm một khoảnh đất khác để đào tề thái, cho đến khi túi đầy mới ngồi xuống nghỉ.

Thật tình cờ, chỗ họ ngồi lại không cách xa chỗ mẹ con Chu Vân là mấy.

Phó Hải Đường ban đầu còn tưởng Chu Vân đi cùng Từ Phương, nhưng giờ thấy mẹ chồng nàng dâu nhà họ Dương đang ghé đầu vào nhau trò chuyện, cô mới biết bà Thái cũng có mặt.

Vì họ ngồi gần, nên hai mẹ con nhà kia cũng nhanh chóng nhìn thấy họ. Vẻ mặt vui vẻ hớn hở bỗng trở nên cảnh giác, Chu Vân lạnh lùng hừ một tiếng, đứng dậy phủi bụi trên người, cầm lấy đồ đạc quay về.

Thấy vậy, Phó Hải Đường bĩu môi: “Thật là có bệnh! Rõ ràng là cả ngày dòm ngó đồ đạc nhà người khác, sao lại làm như thể nhà mình mới là người dòm ngó gì nhà cô ta không bằng?” Cô lẩm bẩm, giọng đủ để mẹ và chị dâu nghe thấy: “Kẻ xấu xa thì lòng dạ cũng xấu xa!”

Khương Du Mạn im lặng, nhìn chằm chằm bóng lưng hơi vội vã của hai mẹ con nhà đó, cảm thấy có chút kỳ lạ. Cô có một linh cảm, thái độ của họ hẳn là có liên quan đến sự khác thường của Chu Vân lúc nãy.

Cô nhìn con đường mòn Chu Vân vừa chạy tới, vẻ mặt đăm chiêu. Cô quay sang mẹ Phó: “Mẹ ơi, trên đó vẫn còn rau dại, mình lên đào thêm chút nữa đi.”

Mẹ Phó hơi do dự: “Vừa nãy con dâu nhà họ Dương không phải nói gặp rắn sao?”

“Lúc nãy có rắn, bị đ.á.n.h động như vậy thì cũng đã chạy đi từ lâu rồi.”

Dì Lý vui vẻ nói: “Người sắp sinh nở như cháu dâu đây đúng là phải đi lại nhiều, tốt cho sức khỏe! Hơn nữa, giờ mọi người đều đi đào rau dại, chỉ một hai ngày nữa thôi là chẳng còn bóng dáng rau dại đâu. Dù sao thì chỗ em còn cái túi nữa, chúng ta đi tìm thêm một chút đi.”

Dì Lý đã nói thế, mẹ Phó cũng không phản đối nữa.

Mấy người đi lên. Quả thật rau dại phía trên không nhiều lắm. Khương Du Mạn vừa tìm rau, vừa nhìn ngó xung quanh. Không thấy có gì bất thường. 

Chẳng lẽ lúc nãy Chu Vân thật sự thấy rắn, là do cô quá đa nghi.

“Rau dại không nhiều, tìm mãi mới được chừng này.” Đúng lúc này, dì Lý xóc xóc túi: “Cũng đến giờ nấu cơm chiều rồi, chúng ta về thôi.”

“Được rồi.”

Mẹ Phó và mọi người cũng đang nhớ đến Phó Vọng Sơn và Phó Cảnh Thần bên kia, nhanh chóng đi về nhà.

Lúc này, Chu Vân đã cùng bà Thái về đến sân.

Hai mẹ con ngồi trong sân, trước mặt bày rau dại vừa đào được. Một người nhặt rau, một người rửa rau, rửa xong thì bỏ vào cái chậu bên cạnh.

Nhớ lại chuyện Chu Vân vừa nói với mình, bà Thái nhìn ngang nhìn dọc, thấy không có ai, mới hạ giọng: “Con nói nhà họ Phó có đi xem không? Vừa nãy chúng nó cứ nhìn chằm chằm mình mãi.”

“Có đi xem cũng tìm không ra đâu.” Chu Vân chẳng hề lo lắng: “Mẹ cứ yên tâm, chỗ đó kín đáo lắm, nếu không phải con bị trượt chân ngã, con cũng không phát hiện ra đâu.”

“Thế thì tốt.” Bà Thái thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại bắt đầu sầu não: “Cái thứ đó dù tốt thật, nhưng không biết có dễ lấy không?”

Chu Vân nói chắc nịch: “Không dễ cũng phải lấy! Chẳng lẽ cứ thế mà bỏ qua à?”

“Mấy hôm nay ở đó đông người đào rau dại quá, con chưa đi vội. Chờ sau này trời lạnh hơn, nhất định phải tìm cơ hội đi lấy về!”

“Được.”

Mẹ chồng nàng dâu đang nói chuyện thì chợt nghe thấy tiếng động. Quay đầu nhìn lại, họ thấy Phó Cảnh Thần và Phó Vọng Sơn đang khuân một sọt mái ngói đi tới. Diêu Chấn Giang đi phía sau, mang theo một cái thang gỗ, đến nơi thì dựng thang lên nhà, rõ ràng là chuẩn bị sửa nóc nhà.

Đúng lúc rau dại đã được dọn dẹp xong, hai người họ cũng không nhìn nhiều nữa, bưng đồ vào nhà.

Sau khi cất đồ xong, Chu Vân nhìn nóc nhà mình. Rõ ràng cũng có vài chỗ bị thủng. Cô ta nghĩ nghĩ, giơ tay vỗ vào Dương An Phúc đang ngủ trên giường: “An Phúc, dậy ! Dậy mau ! Đừng ngủ nữa!”

Dương An Phúc ngủ cả buổi chiều, đầu óc mơ màng, bị gọi tỉnh thì ngóc cổ lên nheo mắt: “Làm gì thế?”

Chu Vân ngồi bên mép giường, nhỏ nhẹ nói: “Tôi thấy nhà đối diện đang sửa nóc nhà kìa. Nhà mình cũng có chỗ thủng đấy, anh cũng đi đổi ít ngói về mà sửa đi.”

Năm nay, mùa màng thu hoạch được là nhờ ơn trời, không có mưa bão lớn. Nhưng dạo này không chừng có mưa, rồi mùa đông lại sắp tới, mái nhà thế kia, ít nhất cũng phải sửa sang lại một chút.

Dương An Phúc lại đổ vật ra gối: “Đổi ngói làm gì, lấy ít rơm rạ về đắp lên là được rồi.”

“Rơm rạ thì làm sao mà được?” Chu Vân tức đến nghẹn lời.

Bà Thái nhanh nhẹn múc một bát bột ngô, chuẩn bị tối nay làm bánh bao: “Sao lại không được? Chỉ là một lỗ thủng nhỏ thôi mà, đắp lại là xong. Trên nóc vẫn còn nhiều ngói thế kia, làm sao mà hỏng được?”

“Mấy cái mái ngói này không rẻ đâu. Mẹ vừa nghe thấy có người hỏi nhà họ, hình như họ dùng trứng gà để đổi đấy.”

Mái ngói vốn đã khó kiếm, dùng không hết thì cũng chẳng ai nỡ vứt đi, thường là cất giữ, chờ người khác mang đồ tới đổi.

 

Bình Luận (0)
Comment