Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 155

 
Chu Vân nghe phải dùng trứng gà, liền đổi giọng: “Thôi, vậy dùng rơm rạ cũng được.”

Nhà họ toàn bộ số trứng gà đều là dùng lương thực được chia mang đi đổi về, lại còn phải để dành làm canh trứng tẩm bổ cho con trai bé bỏng của cô ta. Rơm rạ thì có rất nhiều ngoài đồng, vừa không tốn tiền, lại muốn dùng sao thì dùng.

Nghĩ đến đó, Chu Vân lại vội vàng gọi chồng dậy: “Vậy ông mau đi kiếm rơm rạ về đây!”

Dương An Phúc đành phải lồm cồm bò dậy, cùng với cha mình đi vác một đống rơm về.

Họ sang nhà hàng xóm mượn cái thang, qua loa đại khái đắp rơm lên mái nhà.

Trong khi nhà họ đã làm xong, thì bên nhà họ Phó vẫn còn đang tỉ mỉ lợp từng mảnh ngói.

Chu Vân ngồi trong nhà ăn cơm, nghe thấy tiếng động bên ngoài thì bĩu môi: “Làm gì mà kỹ thế? Cứ bịt kín cái lỗ lại là xong chứ gì?”

Cô ta ngước nhìn lên trần nhà mình, thấy cái lỗ hổng đã được bịt lại, thấy thế cũng được rồi.

Mặc kệ người khác có xì xào to nhỏ ra sao, bên nhà họ Phó, mấy người đàn ông vẫn khẩn trương lợp lại mái ngói.

Vì làm cẩn thận nên việc này khá tốn thời gian. Đến khi trời tối hẳn, họ mới vá xong chỗ hở nhỏ trên mái.

Lúc này, cơm nước đã được chuẩn bị xong xuôi. Mẹ Phó niềm nở mời những người đã giúp đỡ vào nhà ăn cơm.

Mọi người lần lượt đỡ thang bước xuống, Phó Cảnh Thần là người cuối cùng.

Thấy những người khác đều đã vào trong, Khương Du Mạn đứng bên cạnh giúp anh giữ c.h.ặ.t c.h.â.n thang.

Phó Cảnh Thần bước xuống, vừa ngước lên đã thấy cô đứng đó, mỉm cười tươi tắn.

Bị ánh mắt ấy nhìn, anh không kìm được, nhẹ nhàng đưa tay vuốt má cô: “Vào trong ngồi đi, đừng đứng đợi anh.”

Nhìn thấy ánh mắt đó của anh, Khương Du Mạn không hề nghi ngờ, nếu ở trong phòng, anh nhất định sẽ ngay lập tức hôn cô đến không thở nổi mới buông tha.

Cô ho nhẹ một tiếng: “Vậy em vào trước đây, anh mau rửa tay rồi vào ăn cơm nhé.”

“Ừm.”

Nhìn Khương Du Mạn bước vào phòng, Phó Cảnh Thần mới dọn cây thang đặt sang một bên, rửa tay sạch sẽ rồi đi vào.

Trong bữa cơm, Khương Du Mạn ngồi cạnh anh.

Cô cứ cảm giác ánh mắt anh như có như không nhìn mình, tần suất cao đến nỗi cô chỉ dám cắm cúi ăn.

Trựcg giác mách bảo, cô không nên nhìn. Hơn nữa, cô vừa đối diện với ánh mắt kia là tim đã đập thình thịch rồi.

Phó Cảnh Thần thấy Khương Du Mạn cứ cúi gằm mặt, trong chén lại chẳng còn gì, anh liền gắp một gắp thức ăn cô thích.

Chưa kịp bỏ vào chén Khương Du Mạn, Phó Hải Đường đã nhanh tay lẹ mắt cầm chén của chị dâu đi mất.

Phó Hải Đường thấy chị dâu chỉ ăn mỗi bánh màn thầu trắng, tưởng rằng cô ngại không tiện gắp thức ăn. Cô cầm chén, gắp một miếng thịt bỏ vào: “Chị dâu, cái này chị ăn nhiều một chút nhé, hôm nay mẹ làm ngon lắm.”

“Cái này là rau dại nhưng cũng ngon này, chị dâu nếm thử đi.”

Vừa nói, cô vừa gắp thêm, hết món này đến món kia, còn vừa gắp vừa giới thiệu.

Mấy người đến giúp đỡ đều đã rất quen thuộc với không khí nhà họ Phó, lại đang nói chuyện với Phó Vọng Sơn nên cũng chả cảm thấy có gì.

Khương Du Mạn thấy Phó Hải Đường dường như hận không thể mỗi món đều gắp cho mình thì vội vàng nói: “Hải Đường, đủ rồi, đủ rồi.”

“Chị ăn không hết nhiều đâu.”

Hiện tại một bữa cô ăn rất ít, lại ăn thành nhiều bữa nhỏ.

“Được rồi.”

Phó Hải Đường gật đầu, lúc này mới đặt chén lại trước mặt cô, còn nháy nói với Khương Du Mạn: “Lát nữa chị dâu muốn ăn gì nữa thì nói em nhé.”

Mẹ đã dặn dò cô rất kỹ là phải chăm sóc chị dâu thật tốt!

Khương Du Mạn có chút cảm kích: “Cảm ơn Hải Đường.”

Phó Hải Đường cười hềnh hệch: “Không có gì ạ.”

Nói rồi, cô dời mắt khỏi Khương Du Mạn.

Kết quả, cô vừa ngước lên đã chạm ngay ánh mắt của anh trai mình.

Ánh mắt anh trai rất ... lạnh nhạt.

???

Phó Hải Đường cảm thấy Phó Cảnh Thần càng ngày càng kỳ quái, đơn giản là không thèm nhìn anh nữa, tự mình chuyên tâm ăn cơm.

Ăn cơm xong, Phó Cảnh Thần còn phải đi trả cây thang mượn về, nên chén bát là do Phó Hải Đường rửa.

Khương Du Mạn về phòng đợi trước.

Chưa đợi được anh về, cô đã nghe thấy tiếng mưa rào nặng hạt rơi trên mái ngói.

Quả là thật khéo, vừa mới sửa xong mái nhà thì trời đổ mưa ngay.

Lâu lắm rồi trời không mưa, đất đai khô cằn. Trận mưa này xuống, bên ngoài phòng còn có thêm chút gió lạnh.

Nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, Khương Du Mạn rời khỏi mái hiên đi vào nhà bếp, định đun một ít nước nóng. Nghĩ đi nghĩ lại, cô quyết định nấu thêm một nồi canh gừng.

Cô đổ nước vào nồi, đang ngồi trước bếp lò thêm củi thì nghe thấy tiếng bước chân.

Ngẩng đầu lên nhìn, mẹ Phó đang đứng ở cửa.

Bà hiển nhiên cũng lo lắng cho con trai, chuẩn bị vào bếp đun nước, thấy Khương Du Mạn ở bên trong thì có chút ngạc nhiên.

Sau khi phản ứng lại, bà không nhịn được cười: “Mạn Mạn, con mau về phòng đi, để mẹ trông bếp cho.”

Mẹ Phó càng lúc càng cảm thấy mọi người nói không sai.

Đúng là cưới con dâu chính là có thêm một người yêu thương con trai mình.

“Mẹ, bên này con có nấu cả canh gừng ạ.” Khương Du Mạn chỉ vào cái nồi khác.

Mẹ Phó cười : “Cảnh Thần to cao, thân hình cường tráng như vậy, nào cần phải uống canh gừng? Con vào phòng trước đi, nấu xong mẹ bưng vào cho con uống.”

Bà thấy Khương Du Mạn mặc áo khoác mỏng, cảm thấy cô mới là người cần phải uống canh gừng.

Nói xong, bà không đợi Khương Du Mạn trả lời, vội vàng kéo cô ra khỏi nhà bếp.

 

Bình Luận (0)
Comment