Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 156

 
Khương Du Mạn vừa nãy vội vàng ra ngoài, mặc áo khoác quả thật không dày, đi ra đến bên ngoài mới thấy lạnh.

Cô đi theo lối hiên hẹp về phòng, nằm lên giường đắp chăn mới cảm thấy đỡ hơn một chút.

Chỉ chốc lát sau, Phó Cảnh Thần đã trở về, đang cất đồ vật ở bên ngoài.

Mẹ Phó nghe thấy tiếng động, vội vàng đi ra từ nhà bếp: “Cuối cùng cũng về rồi. Nói ra thì cũng may mắn, vừa mới sửa xong mái nhà thì trời lại mưa.”

“Đúng vậy ạ.”

“Nhìn con ướt hết cả người rồi kìa, mau đi xách nước ấm vào tắm rửa đi, đều là vợ con đã đun sẵn cho con đấy.”

Vừa nghe nói là Khương Du Mạn đun cho mình, khóe miệng Phó Cảnh Thần lập tức cong lên.

Mẹ Phó thấy dáng vẻ anh như vậy cũng cười theo: “Còn có canh gừng nữa, vừa nãy mẹ thấy Mạn Mạn mặc quần áo mỏng, con nhớ bưng vào cho nó uống nhé.”

Hai người vừa nói chuyện vừa đi về phía nhà bếp, trong màn mưa, cuộc đối thoại dần dần không còn rõ ràng nữa.

Trong phòng, Khương Du Mạn vừa phủ thêm áo khoác, ngồi thẳng dậy thì Phó Cảnh Thần đẩy cửa bước vào.

Cơn mưa bên ngoài rõ ràng đã lớn hơn. Mái tóc ướt sũng được anh tùy ý vén lên, để lộ ra khuôn mặt sắc sảo, tuấn tú.

Vừa vào cửa, anh lập tức lau khô tay, đi đến mép giường, đưa tay vào dưới chăn sờ chân Khương Du Mạn.

“Tay anh vẫn nóng như lửa ấy!” Khương Du Mạn không nhịn được lên tiếng.

Tay anh mắc mưa rồi mà vẫn còn nóng hầm hập, trách không được trên giường lúc nào cũng không yên phận.

“Chân em sao lại lạnh thế này?”

Phó Cảnh Thần đổ một ít nước vào chậu từ cái thùng mang tới, bưng đến mép giường: “Lại đây.”

Khương Du Mạn ngồi xuống mép giường, nhìn anh quỳ gối giúp cô xắn ống quần lên.

Từ góc nhìn của cô, đôi mắt người đàn ông đen như mực, nước mưa theo đường cằm chậm rãi nhỏ giọt, môi mỏng mím chặt, cả người từ trong ra ngoài toát ra vẻ nghiêm túc.

Khương Du Mạn đang nhìn chăm chú thì anh nhấn chân cô xuống nước.

“Nóng!” Cô giật phắt chân lên: “Anh định mưu sát vợ đấy à ?”

Phó Cảnh Thần bật cười: “Anh nào nỡ.”

Nói rồi, anh nâng chân cô lên, cho thêm một chút nước lạnh.

Khương Du Mạn lúc này mới cảm thấy nhiệt độ nước thích hợp, ngâm chân vào thấy thoải mái hơn nhiều.

Cô nhìn về phía Phó Cảnh Thần: “Em tự ngâm được rồi, anh mau đi tắm nước nóng đi, đừng ỷ vào thân thể tốt mà chủ quan.”

“Không cần, anh rửa cho em trước.”

“Em cứ từ từ ngâm, anh đừng để bị cảm, lây bệnh cho em thì sao?” Khương Du Mạn né tránh.

Lời này quả thật đã nhắc nhở Phó Cảnh Thần.

Anh không trì hoãn nữa, gật gật đầu.

Anh đi đến góc phòng, cởi bỏ áo khoác ngoài.

Khương Du Mạn cố gắng làm như mình không nhìn thấy gì, vội vàng ngâm xong chân, lên giường đắp chăn. Mãi đến khi không còn tiếng nước nữa, cô mới dám quay đầu lại.

Phó Cảnh Thần đi ra ngoài đổ nước, tiện tay bưng chén canh gừng mà mẹ đã dặn vào cho cô uống. Xong xuôi, anh mới lên giường chuẩn bị nghỉ ngơi.

Sau khi tắm nước ấm, Khương Du Mạn cảm thấy cả người anh nóng hôi hổi, cô liền rúc sát vào.

Phó Cảnh Thần ôm cô, cằm tựa l*n đ*nh đầu cô. Đúng lúc Khương Du Mạn nghĩ anh đã ngủ rồi, anh đột nhiên mở miệng:

“Mạn Mạn, cảm ơn em, vì đã tốt như vậy.”

Khương Du Mạn đưa tay vẽ vòng tròn trên n.g.ự.c anh: “Tốt chỗ nào?”

Trong đêm tối, giọng Phó Cảnh Thần ấm áp và ôn nhu: “Mẹ nói rồi, hôm nay là em đã đun nước và nấu canh gừng cho anh.”

“Em còn tưởng chuyện gì to tát lắm cơ,”

Khương Du Mạn cố ý nói: “Nếu em biết anh chẳng lạnh chút nào, em đã chẳng nấu cho anh.”

Cô dừng một chút, rồi bổ sung: “Bằng không em cũng sẽ không bị anh làm cho bỏng chân. Hừ”

Phó Cảnh Thần bất đắc dĩ cười. 

Cô vợ nhỏ vẫn còn ghi thù.

Nhưng anh cũng biết, cô chỉ là "khẩu thị tâm phi" mà thôi.

Khương Du Mạn vẫn là quan tâm anh.

Nghĩ đến chuyện ban nãy, anh cam đoan: “Là anh sai, lần sau anh nhất định sẽ thử nhiệt độ nước trước.”

Khương Du Mạn nói: “Xem biểu hiện của anh đã. Biểu hiện tốt, lần sau em mới quyết định có tin anh hay không.”

“Thế nào mới xem như biểu hiện tốt?” Phó Cảnh Thần nắm tay cô v**t v*.

Khương Du Mạn bẻ ngón tay đếm: “Đối xử tốt với em, vô điều kiện đứng về phía em bất cứ lúc nào, sau này con cái anh cũng phải cùng chăm sóc, còn lại thì anh tự lĩnh hội.”

Phó Cảnh Thần mở lời: “Đây vốn dĩ là việc anh nên làm.”

“Còn gì khác nữa không?”

Khương Du Mạn: “…”

Cô không ngờ giác ngộ của anh lại cao đến vậy, nhất thời không kịp phản ứng.

Cô suy nghĩ một lát, đơn giản rúc đầu vào lòng anh: “Nhớ ra rồi em sẽ bổ sung cho anh. Ngủ sớm đi, nghe tiếng mưa rơi, em cảm thấy mệt mỏi quá a.”

“Ừm, ngủ ngon nhé.”

Tiếng mưa đ.á.n.h vào mái ngói mang tính thôi miên lạ kỳ. Nói xong câu này không bao lâu, Khương Du Mạn đã chìm vào giấc ngủ.

Phó Cảnh Thần ngửi hương thơm thoang thoảng từ mái tóc cô, chẳng mấy chốc cũng ngủ thiếp đi.

Tối hôm đó, đứa bé trong bụng không hề quấy phá, Khương Du Mạn hiếm khi được ngủ một giấc thật ngon.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô cảm thấy tinh thần rất sảng khoái.

Nhưng niềm vui không kéo dài được bao lâu, cô đã chẳng mấy vui vẻ nữa.

Bởi vì mấy ngày kế tiếp đều là ngày mưa.

Buổi tối ngủ ngon là thật, nhưng ban ngày đi dạy thì vô cùng phiền phức.

Cũng may có Phó Cảnh Thần đưa đón qua lại, nếu không tình hình còn tệ hơn.

 

Bình Luận (0)
Comment