Ngay lúc này, một tiếng la hét thất thanh bất ngờ vang lên trong sân:
“Phòng tôi dột rồi!”
Chu Vân vốn đã ngủ say, bất chợt cảm thấy có giọt nước lạnh tanh rơi xuống mặt, lập tức tỉnh hẳn. Cô ta vừa kêu la, vừa nhanh chóng xoay người bước xuống giường, chân cô ta chạm đất nhưng chỉ nghe thấy tiếng lép nhép như có rất nhiều nước.
Cô ta bật đèn dầu lên, trước mắt cô ta là cảnh tượng vô cùng t.h.ả.m hại: trong phòng có đến bốn, năm chỗ đang dột. Đáng sợ nhất là một trong những chỗ dột đó lại ngay phía trên túi đựng lương thực của nhà cô ta!
Nhìn thấy túi bột mì trắng tinh bị ướt sũng, Chu Vân suýt ngất xỉu vì xót của. Cả thảy năm cân bột mì trắng. Lần trước Dương An Phúc đòi ăn, cô ta mới nấu một lần. Sau đó, cô ta tiếc rẻ, cất mãi trên tủ. Nào ngờ, cái thứ quý giá này lại bị mưa làm hỏng. Bột đã ướt đến mức có thể nhào thành bột làm bánh được rồi!
Nhìn Dương An Phúc lề mề, chậm chạp thức dậy, Chu Vân tức đến sôi máu:
“Tôi đã bảo đắp rơm rạ trên mái không được rồi, anh ngại phiền, cứ nhất quyết vơ rơm rạ về lợp!” Cô ta mắng Dương An Phúc xối xả mà quên mất lúc ấy chính bản thân cũng đồng ý. “Nhanh cái chân cái tay lên ! Định chờ đồ đạc bị ngâm hết trong nước à?”
“Bột mì trắng bị hỏng rồi, anh thấy thoải mái chưa!”
Mưa đã kéo dài mấy ngày, nước mưa ngấm dần qua rơm rạ, làm ướt sũng bột mì. Bên trong bột còn lẫn cả vụn rơm. Thế này còn ăn uống gì được nữa?
“Cái này có thể trách tôi à?” Dương An Phúc cũng đầy rẫy bực bội, “Trước đó tôi bảo cô mang ra làm mà ăn, cô không chịu. Nếu sớm ăn hết vào bụng rồi, còn có chuyện này xảy ra sao?”
“Ngày nào cũng chỉ lo tiết kiệm, rồi đồ đạc cuối cùng cũng hỏng, chẳng được ăn miếng nào!”
Nói xong, hắn giận đùng đùng đứng lên, bước đi làm đá văng mấy cái chậu Chu Vân đặt hứng nước. Chiếc thau sắt rơi xuống sàn, quay tít như con quay, phát ra âm thanh đinh tai nhức óc.
“Sống phải biết tiết kiệm chứ! Tôi tiết kiệm là sai à?” Chu Vân tức đến n.g.ự.c đau, “Sao tôi lại lấy phải người chồng như anh cơ chứ!”
“Đơn vị của anh còn chưa bị điều tra, mà anh đã tự mình doạ mình, sợ hãi đem cả nhà chạy về nông thôn chịu khổ . Tôi còn chưa nói gì anh đâu ! Giờ đến cái mái nhà cũng không chịu sửa sang lại cho tử tế ! Rốt cuộc anh còn có thể làm gì ?”
Dương An Phúc mặt lạnh tanh, “Cô chê tôi không có bản lĩnh, vậy thì cô đi mà tìm người có bản lĩnh hơn đi.”
“Anh!” Chu Vân lao đến, “Tôi đ.á.n.h c.h.ế.t cái đồ vô lương tâm nhà anh!”
Dương An Phúc đương nhiên không đứng yên chịu trận, hắn tóm c.h.ặ.t t.a.y cô ta lại.
Dương Thiên Tứ bị đ.á.n.h thức, thấy trong phòng nước chảy như mưa rào, bố mẹ thì đỏ mặt tía tai cãi nhau, sợ quá liền oà khóc. Hai người đang cãi nhau hăng máu, ai còn hơi sức đâu mà quan tâm đến con cái?
Trong chốc lát, tiếng la ó, tiếng cãi vã, tiếng trẻ con khóc, cộng thêm tiếng can ngăn của bà Thái, làm cả khu sân ồn ào inh ỏi.
Gia đình Phó Cảnh Thần ở đối diện nghe rõ mồn một. Cơn buồn ngủ của Khương Du Mạn cũng bay hết luôn. Cô bực bội trở mình.
Phó Cảnh Thần đặt bút xuống, bước đến ngồi bên mép giường: “Em đau đầu không ? Anh xoa đầu cho em nhé.”
Vừa nói, anh vừa đưa tay xoa nhẹ thái dương cho cô. Giai đoạn cuối thai kỳ này, Khương Du Mạn cứ mất ngủ là lại bị đau đầu. Mỗi lần như vậy, Phó Cảnh Thần đều xoa cho cô. Số lần nhiều, anh đã nắm được phương pháp xoa bóp phù hợp với Khương Du Mạn. Lực tay của anh luôn vừa phải, dễ chịu.
Dần dần, Khương Du Mạn cảm thấy đầu đỡ đau hơn rồi, tâm trạng cũng thoải mái hơn một chút.
Cô nhìn Phó Cảnh Thần nói: “Thôi, em đỡ đau rồi, anh đi làm tiếp đi.”
Ở gần như vậy, nhà đối diện cãi nhau om sòm, lại còn có thêm tiếng mấy thanh niên trí thức ra khuyên can. Cô thật sự không ngủ được.
Nhưng cũng may là có người ra can thiệp, cộng thêm việc trong phòng đang dột tứ tung, hai vợ chồng này cũng không cãi nhau được bao lâu. Giờ đã khuya, không ai dám trèo lên thang để sửa mái nhà, nhà họ Dương chỉ đành lấy hết xô chậu trong nhà ra hứng nước.
Dù vậy, tiếng động của việc đi lại và hứng nước cũng không nhỏ. Mãi đến nửa đêm, mọi người quá mệt mỏi nên dần dần chìm vào giấc ngủ.
Khương Du Mạn cũng ngủ thiếp đi.
Khi Phó Cảnh Thần khắc xong, quay lại nhìn, cô đã quay mặt về phía anh ngủ rồi.
Anh cũng tắt đèn dầu hỏa, rồi nhẹ nhàng lên giường.
Trái lại, gia đình Chu Vân ở đối diện lại có một đêm trắng.
Căn phòng như cái Thủy Liêm Động, dột khắp nơi, ngay cả trên giường cũng không tránh khỏi. Sắp vào mùa đông, hầu như không có nắng, chăn bông ướt rồi thì không thể thay thế được. Cả nhà họ đành phải thu dọn chăn màn lại, đặt vào góc không bị dột, rồi co ro tìm khe hở mà tá túc cả đêm.
Theo lẽ thường, trong sân đông người như vậy, họ có thể sang phòng thanh niên trí thức ở nhờ một đêm.
Nhưng vì lúc đó hai vợ chồng còn đang bận cãi nhau, nhóm thanh niên trí thức thì bận khuyên can, ai cũng chẳng nhớ ra, vì vậy cứ thế mà bỏ lỡ cơ hội nhờ vả.
Sáng hôm sau, cả nhà Chu Vân đều mang bộ mặt phờ phạc với quầng thâm mắt. Họ đi khắp thôn hỏi xin đổi ngói lợp nhà.
Nhưng nhà nào cũng bảo không còn.
Cuối cùng, không còn cách nào, họ tìm đến nhà đã từng đổi ngói cho nhà Phó Cảnh Thần trước đây. Nghe ý định của họ, chủ nhà vẻ mặt khó xử: “Ngói dư ra sau khi sửa nhà của chúng tôi vốn dĩ không nhiều. Lần trước nhà đồng chí Phó đổi đi cũng không ít. Số còn lại trước kia, hai hôm trước cũng đã đổi đi cho người khác rồi. Thật sự là không còn.”
Nghe đến đây, gia đình Chu Vân nhìn nhau thất thần. Đây là người cuối cùng mà họ hỏi, nếu nhà này cũng không có, xem ra việc đổi ngói là không thể. Chỉ còn cách tự mua.
Nhưng ngói đâu phải thứ dễ mua? Họ lại không có mối quan hệ nào.
Lúc trước nhà họ Dương đã chế giễu nhà họ Phó lợp ngói mới tốn kém bao nhiêu thì giờ đây, nỗi hối hận lại càng sâu sắc bấy nhiêu. Họ hận không thể tự vả vào miệng mình.