Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 160

  
Đối với chị dâu, Diêu Tư Manh cũng không giấu giếm: “Em có làm cho mình một cái áo kiểu để mặc bên trong. Đến chợ đen, người ta thấy em mặc đẹp quá nên hỏi mua.”

Cô ta kể, ở chợ đen có mấy cô gái trẻ hào phóng làm công nhân ăn lương, thấy kiểu dáng quần áo chưa từng thấy, lại nghe nói là hàng tốt vận chuyển từ tỉnh ngoài về, thế là quyết định mua ngay.

Những cô gái này thường là người có lương hàng tháng, ăn uống no đủ, ra chợ đen chủ yếu là mua thêm chút thịt, đồ tươi mới. Họ không có gánh nặng lớn về kinh tế. Chỉ cần món đồ vừa mắt, họ có thể c.ắ.n răng dùng nửa tháng lương để mua về là chuyện rất bình thường!

Nói đến đây, Diêu Tư Manh còn bổ sung một câu: “Lần này còn có người không mua kịp, hẹn em mấy hôm nữa lại tới.”

“Quần áo đắt thế mà còn tranh nhau mua cơ à?” Con dâu thứ hai nhà họ Diêu hoàn toàn sốc.

Bán thạch hộc được giá thì cô ta còn hiểu, vì đó là thứ có thể dùng làm thuốc, là hàng tốt! Nhưng một cái áo chỉ có chút kiểu dáng thôi mà cũng được săn đón đến vậy sao?

Lúc này, ánh mắt cô ta nhìn Diêu Tư Manh vừa phức tạp vừa ngưỡng mộ: “Tư Manh, sao em lại nghĩ ra được những kiểu dáng này hay thế?”

Diêu Tư Manh thuận miệng trả lời: “Trước kia em đã dành thời gian mày mò mấy cái này, chỉ là lúc đó bận đi làm đồng, chưa có dịp thử làm thôi.”

“Mấy đứa nghe chưa?” Mẹ Diêu liếc con dâu thứ hai, nhân cơ hội dạy dỗ: “Em gái các con không đi làm đồng là vì nó ở nhà mày mò việc lớn đấy!” Bà ta biết con gái mình biết thêu thùa may vá từ sớm, nhưng không ngờ lại có thể nghĩ ra được kiểu dáng tốt như thế. Phải chi con dâu cả ở nhà, những lời này bà ta nên để cô ta nghe cho rõ!

Con dâu thứ hai nhà họ Diêu không hề tranh cãi, chủ yếu là cũng là thực sự khâm phục.

“Số tiền này, con cứ giữ lại để lo cho mình.”

Lúc này, Diêu An Quốc mới lên tiếng. Ông nhìn số tiền trong tay Mẹ Diêu: “Đợi lần sau con bán được hàng, hãy đưa cho chúng ta.”

Diêu Tư Manh nhìn ông: “Ba, lần này ba tin con rồi chứ? Con thật sự có khả năng kiếm được tiền mà.”

“Được rồi, ba con sao lại không tin con chứ?” Mẹ Diêu kéo tay cô ta, yêu thương nói: “Sau này con cứ tập trung lo việc của mình, cứ thế mà làm, chuyện gả chồng thì cứ từ từ đã.”

Diêu An Quốc không hề phản đối.

Cứ như vậy, nhà họ Diêu tạm thời lại khôi phục sự yên tĩnh bên ngoài.

Diêu Tư Manh cũng đã nếm được vị ngọt của việc có bản lĩnh mang lại, mấy ngày sau cô ta chôn chân trong phòng làm quần áo, nghiên cứu các kiểu dáng mới. Nhờ có ký ức về những kiểu dáng thịnh hành ở kiếp trước, quần áo cô ta làm lúc này đã trở thành mặt hàng bán rất chạy.

Mấy ngày sau cô ta lại đi chợ đen một chuyến, năm bộ quần áo mang theo bán hết sạch trong chốc lát, kiếm được gần 90 đồng.

Việc bán quần áo khác với việc bán lương thực hay thịt. Bán lương thực, thịt thì chỉ cần hai bên trao đổi ánh mắt, thỏa thuận giá là xong. Nhưng bán quần áo thì rắc rối hơn, không chỉ phải ướm thử xem có vừa người không, mà còn phải mặc cả nữa.

Mặc dù mọi người đều hạ giọng hết mức, nhưng vẫn khó tránh khỏi gây ra chút động tĩnh.

Ở một góc khu chợ đen, một vài người lén lút ngồi xổm, sự chú ý của họ nhanh chóng đổ dồn về phía Diêu Tư Manh.

Vì họ quan sát rất kín đáo, lại thêm Diêu Tư Manh còn phải trao đổi với khách hàng, nên cô ta không hề phát hiện ra điều gì bất thường.

Chờ bán xong quần áo, Diêu Tư Manh liếc nhìn xung quanh.

Những người kia, ngay trước khi cô ta nhìn về phía họ, đã nhanh chóng quay đầu đi, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Diêu Tư Manh không phát hiện ra điều gì. Chủ yếu là buôn bán rất thuận lợi, cô ta vẫn còn đang chìm đắm trong niềm vui sướng tột độ. Hơn nữa, những kiểu dáng mới cô ta thiết kế lần này rất được yêu thích, có đến năm sáu người đã hẹn lần sau sẽ quay lại để mua hàng.

Tính cả số tiền này, cô ta đã đủ tiền để hoàn thành lời hứa với cha và anh chị dâu rồi! Xem ra, làm quần áo bán vẫn là cách kiếm tiền tốt nhất!

Nghĩ đến đó, Diêu Tư Manh vui vẻ vô cùng, cô ta không vội vã rời khỏi chợ đen mà chuyển sang mua sắm các thứ khác.

Bao gồm cả đồ ăn và vải vóc cô cần dùng cho để làm quần áo. Vải ở chợ đen quả thật rất đắt, nhưng bù lại không cần tem phiếu. Dù sao quần áo làm ra bán được giá cao, nên khi xuống tay mua vải, Diêu Tư Manh cũng không thấy xót ruột.

Đến khi mua xong những thứ cần thiết, hai tay cô ta đã xách nặng trĩu.

Trên đường đi, cô ta mải mê suy tính lần sau sẽ thiết kế kiểu dáng gì. Đồ đạc xách quá nhiều, trong đầu lại mải nghĩ lung tung, đến nỗi cô ta không hề nhận ra rằng có một số người đã đi theo sau lưng cô ta từ khi nào ...

Ra khỏi chợ đen, Diêu Tư Manh đi thẳng về hướng Đại đội Thạch Cối Xay.

Mắt thấy con đường càng lúc càng vắng, mấy người đi theo sau bắt đầu rục rịch.

Một người hạ giọng hỏi: “Lão đại, chúng ta có nên...”

Xung quanh không có bóng người, đây chính là thời cơ tốt để ra tay.

Người được gọi là Lão đại liếc nhìn xung quanh, cũng cảm thấy thích hợp, vừa mới chuẩn bị phất tay ra hiệu.

Nhưng chưa kịp hành động,

Họ đã thấy một chiếc xe lừa từ phía trước chạy tới, rồi dừng lại ngay bên cạnh Diêu Tư Manh.

Họ vội vàng lại làm ra vẻ bình thường, nhìn ngang nhìn dọc như thể đang tìm kiếm gì đó.

Phía trước, bác Lý dừng xe lừa lại, sau khi xác nhận người bên cạnh là Diêu Tư Manh, ông hơi ngạc nhiên: “Tư Manh à, cháu lên xã sớm thế?”

“À… Vâng, bác, hôm qua chị dâu cả cháu bảo cháu mang đồ lên cho chị ấy, cháu ở lại qua đêm, sáng nay mới về sớm ạ.” Diêu Tư Manh mặt không đổi sắc nói dối.

Cô ta không hề ngờ tới lại gặp được người quen trong đội ở đây. Lời nói dối có trăm ngàn chỗ hở, nói ra đến chính cô ta cũng cảm thấy gượng gạo.
 

Bình Luận (0)
Comment