Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 161

 
Bác Lý đâu phải người ngốc, nghe xong lời này thì thầm thở dài trong lòng, ánh mắt ẩn ý liếc xuống đôi giày của cô ta, thấy trên giày không dính bùn đất, xem ra cũng không phải vừa đi kiếm đồ sau núi về.

Vì thế, ông không hỏi thêm, chỉ gật đầu: “Thế thì tốt, cháu đi đường… Cẩn thận một chút.”

Lời còn chưa kịp dứt, ánh mắt ông đột nhiên dừng lại ở phía trước.

Diêu Tư Manh thấy lạ, liền nhìn theo ánh mắt ông.

Chỉ thấy cách đó không xa có mấy người quay lưng lại phía cô, đang khụm đầu ghé tai nói chuyện. Cô ta hơi khó hiểu: “Bác Lý ơi, bác muốn nói gì ạ?”

So với việc chú ý đến bóng lưng của mấy người kia, lúc này phần lớn sự chú ý của Diêu Tư Manh đều tập trung vào bác Lý.

Bác Lý thu ánh mắt lại, nét mặt có vẻ khó coi.

Vừa rồi lúc ông đưa mắt nhìn sang, mấy gã đàn ông kia rõ ràng đang nhìn về phía bên này. Kết quả, vừa thấy ông, bọn họ liền quay lưng đi, nhưng thỉnh thoảng lại nghiêng đầu lén lút dòm ngó, rõ ràng là có ý đồ không tốt.

“Không có gì đâu,” Ông nhìn Diêu Tư Manh, giọng nói trở nên nghiêm trọng, “Chuyện của công xã không vội, cháu mang vác nhiều đồ thế này không tiện, lên đây, bác đưa về.”

Hai người qua lại chối đẩy vài câu, cuối cùng Diêu Tư Manh vẫn không thể làm lay chuyển được ý kiến của bác Lý nên đành ngồi lên xe lừa.

Nhìn chiếc xe lừa khuất dần, mấy kẻ ban đầu tính toán ra tay hoàn toàn mắt chữ O mồm chữ A. Cứ tưởng chỉ cần dọa dẫm chút là xong, ai ngờ cô gái kia lại nhảy thẳng lên xe lừa đi mất?

Trong chốc lát, bọn chúng nhìn nhau ngơ ngác.

Gã vừa rồi hối thúc đồng bọn không kìm được bực tức: “Biết thế thì mình ra tay sớm hơn, giờ thì người đi rồi còn đâu.”

Lão đại cũng có chút bực bội nhưng vẫn cố trấn an: “Không sao, không phải chúng ta đã nghe cô ta nói với người khác rồi à? Bốn ngày nữa cô ta còn quay lại cơ mà.”

Hắn nhìn theo hướng xe lừa đi, nhổ toẹt một bãi: “Lần này chúng ta dò đường cho rõ, tới lúc đó kéo thêm mấy thằng anh em nữa. Tôi không tin, lần sau cô ta còn cái vận may tốt như thế!”

Người đ.á.n.h xe lừa vừa rồi, ánh mắt rất sắc, có khi còn là người có chút võ vẽ quyền cước thật.

Nhưng ... lẽ nào lần nào ông ta cũng có mặt kịp thời được à? Lần này chỉ là trùng hợp thôi !

Tuy nhiên, chuyện này cũng nhắc nhở bọn chúng, lần sau không cần đi theo quá xa như vậy, cứ ra khỏi chợ đen là có thể động thủ rồi.

Nghĩ đến khoản tiền lớn đã vuột mất, mấy gã chỉ còn biết lầm lũi quay về với vẻ mặt ủ ê.

Bên này, Diêu Tư Manh ngồi xe lừa, không lâu sau đã đến bên ngoài điểm thanh niên trí thức.

Nhìn cô ta chuẩn bị xách đồ xuống xe, ánh mắt bác Lý phức tạp, trầm giọng dặn dò: “Tư Manh, lần sau cô đừng có đi một mình mua nhiều đồ như vậy nữa.”

“Cần đi mua sắm gì, phải tìm một người đi cùng cho yên tâm.”

Bác Lý là lính xuất ngũ, tính tình thật thà, nhiệt tình, lại được cả đại đội Thạch Cối Xay quý mến. Đối với ai ông cũng khoan dung và sẵn lòng giúp đỡ. Nhớ lại mấy người vừa rồi, ông thấy sự việc không hề đơn giản.

Lời ông nói rào trước đón sau, nhưng ý tứ thì rành rành dễ hiểu.

Diêu Tư Manh ừ hữ đáp cho qua, cô ta còn đang nghĩ chuyện khác. Cô ta hoài nghi bác Lý đã nhận ra điều gì đó, lúc cầm đồ cô ta quay lưng đi, không dám nhìn thẳng vào mắt ông.

Có điều, bác Lý không phải là người thích nói lung tung. Hơn nữa, trước kia tiền trợ cấp xuất ngũ của ông cũng do bố cô ta giúp xin về. Lần này ông đã chủ động đưa cô ta về, chắc chắn là sẽ giúp cô ta giữ bí mật. 

Nghĩ đến đây, Diêu Tư Manh hơi yên tâm hơn một chút.

Vừa bước vào phòng, đối diện với ánh mắt chờ đợi của cả nhà, sự bất an trong lòng cô ta nhanh chóng biến thành niềm tự hào, đắc ý.

Lần này, cô ta đã bán được gần 90 đồng. Cho dù sau đó đã phải bỏ tiền mua thêm vải vóc, cô ta vẫn còn dư hơn 60 đồng! Khoản tiền này, không chỉ giúp cô ta gom đủ số đã hứa để chữa bệnh cho anh cả, mà phần dư ra còn có thể trả hết món nợ lần trước thiếu công quỹ nữa. 

Nhìn thấy 50 đồng tiền mặt được đặt sẵn trên bàn để đưa cho chị dâu cả, mẹ Diêu cảm thấy mát mặt. Bà ta vỗ tay con gái: “Tư Manh, 50 đồng này con cứ giữ đã, đợi chị dâu cả về rồi con tự tay đưa cho nó.”

“Vâng.” Diêu Tư Manh cũng nóng lòng muốn thấy vẻ mặt kinh ngạc của chị dâu cả lắm.

“Chị dâu cả mà biết Tư Manh tự dựa vào bản lĩnh của mình mà kiếm được nhiều thế này, chắc chắn cũng phải ngỡ ngàng,” Con dâu thứ hai nhà họ Diêu ở bên cạnh bổ sung.

Trước kia, tiền bán thạch hộc là do cả nhà đổ mồ hôi công sức đi đào về mới được. Giờ đây, Diêu Tư Manh chỉ dựa vào việc may vá quần áo thôi mà đã kiếm được nhiều như thế, thật sự khiến người ta phải trầm trồ khâm phục.

“Chứ còn gì nữa!” Mẹ Diêu nheo mắt cười đầy mãn nguyện.

“À, đúng rồi chị dâu hai,” Diêu Tư Manh nhìn chị dâu hai của mình, nói: “Em còn có chuyện này muốn nhờ chị.”

“Chuyện gì thế?”

“Vài hôm nữa, em muốn mang thêm nhiều quần áo đi bán, đến lúc đó nhờ anh hai đi theo em một chuyến.”

Lời nhắc nhở của bác Lý xem như đã gióng lên hồi chuông cảnh báo cho Diêu Tư Manh. Công việc bán quần áo ngày càng sinh lời, quả thực là cần một người đàn ông đi cùng để trông nom, bảo vệ.

 

Bình Luận (0)
Comment