Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 165

 
Mẹ Phó thu dọn xong, vừa kịp nghe thấy câu đó, bà cười , dịu dàng nói: "Đáng yêu mà con, nó giống cả hai vợ chồng con lắm! Vóc dáng thì giống bố nó, con xem, ngón tay nhỏ dài thon dài thế kia chắc chắn là giống mẹ rồi, lại không khóc không quấy, ngoan ngoãn biết bao nhiêu."

Nghe vậy, ánh mắt Phó Cảnh Thần càng thêm chuyên chú nhìn con. Anh vươn ngón tay cẩn thận chạm nhẹ vào bé, sự dịu dàng trong đáy mắt dần lan tỏa.

Giờ đây, anh đã có vợ có con, trên vai anh càng thêm một phần trách nhiệm nhỏ xíu, nhưng nặng nề.

Khương Du Mạn cũng nghiêng đầu nghiêm túc quan sát. Thằng bé nhỏ xíu mở bàn tay ra, thỉnh thoảng nhăn mặt, khẽ động đậy cái cổ, bộ dạng muốn khóc mà chưa khóc được, trông thật đáng thương.

Thật sự chẳng thấy thằng bé giống mình ở chỗ nào.

Sợ đứa nhỏ khóc ré lên, Phó Cảnh Thần phải hết sức nâng niu, cẩn thận xoa vuốt trấn an. Anh cảm giác đứa bé này chẳng khác cục bột là bao, cứ mềm oặt như thể chạm mạnh tay chút là có thể ngay lập tức bẹp dí.

Nhìn đứa nhỏ còn không dài bằng cánh tay chồng mình, Khương Du Mạn bỗng dưng thấy thằng bé có chút đáng thương.

Mẹ Phó bước vào, dùng chiếc khăn bông ấm áp cuốn kỹ đứa bé, rồi đưa cho Phó Cảnh Thần. "Ba con chắc đang sốt ruột chờ bên ngoài rồi, ôm thằng bé ra cho ba con nhìn một cái đi." Bà cố tình quấn thật dày vì sợ đứa nhỏ bị lạnh.

"Mẹ, mẹ bế cháu ra đi. Con ở lại với Mạn Mạn." Anh nhìn thấy sắc mặt vợ còn trắng bệch, chẳng muốn rời nửa bước.

Mẹ Phó cứ thế đặt đứa bé vào tay anh, không cho phép kháng cự. "Chúng ta phải dọn dẹp trong phòng. Con đi ra ngoài choba xem một lát rồi vào ngay. Lại không đi, ba con sẽ c.h.ế.t vì lo lắng mất."

Phó Cảnh Thần lóng ngóng, ôm đứa trẻ như ôm một quả mìn sắp nổ. Đứa nhỏ mới rời khỏi bụng mẹ, vì thiếu hơi người nên cócảm giác không an toàn, bặm môi, mếu máo muốn khóc.

Bà đỡ vội nói: "Ôi chao! Đồng chí ôm con kiểu gì thế! Đồng chí phải ôm ngang, áp sát vào ngực, trẻ sơ sinh không được bế xa người, dễ khóc lắm."

Nói rồi, bà đỡ đưa tay giúp Phó Cảnh Thần chỉnh lại tư thế. Hắn rón rén, cẩn thận từng li từng tí bước ra khỏi cửa.

Khương Du Mạn nghi hoặc, "Ôm như vậy ra ngoài không sao chứ ạ?"

"Không sao đâu con."

Mẹ Phó cười nói. "Đàn ông lần đầu tiên bế con đều thế cả. Ba của con ngày trước cũng y như vậy. Rõ ràng ở trong quân đội cầm s.ú.n.g chắc tay lắm, mà bế con lên thì run lập cập."

Bà vừa nói, vừa cùng bà đỡ dọn dẹp phòng và trải lại giường chiếu. Xong xuôi, bà ngồi xuống mép giường, cùng Khương Du Mạn nói. "Mạn Mạn à, hôm nay con chịu khổ nhiều rồi. Thằng bé này thịt da múp míp, phải gần bảy cân đấy con."

"Nhanh nghỉ ngơi một chút đi. Con cứ coi mẹ như mẹ ruột, có chuyện gì cứ nói với mẹ nhé."

Khương Du Mạn cảm động gật đầu. "Dạ, vâng ạ."

Cô quả thực rất mệt. Vừa ăn chút đồ lót dạ xong, cơn mệt mỏi lại ập tới. Nói rồi, cô nhắm mắt lại.

Chẳng mấy chốc, Khương Du Mạn đã ngủ thiếp đi.

Mẹ Phó khẽ khàng rời khỏi phòng, gửi lễ vật cho bà đỡ rồi tiễn bà đi. Bà cũng không nhàn rỗi, lại vội vàng đi hầm nồi canh gà.

Trong một căn phòng khác.

Phó Vọng Sơn và Phó Hải Đường chăm chú nhìn đứa trẻ không nỡ rời mắt.

"Anh, thằng bé giống ai thế?" Phó Hải Đường vừa thấy thích, vừa thấy băn khoăn.

"Giống anh." Phó Cảnh Thần khẳng định.

"Hả?" Phó Hải Đường nhìn qua nhìn lại một hồi, vẻ mặt càng lúc càng bối rối.

Cô cảm thấy anh mình bị ảo giác mất rồi. Nhưng nghĩ tới chuyện nói thẳng cháu trai mình trông không đẹp lắm thì không nên, cô đành đổi sang chuyện khác. Cô hạ giọng cẩn thận, "Chị dâu ngủ rồi chứ ạ?"

Nhắc tới Khương Du Mạn, Phó Cảnh Thần nhớ lại gương mặt tái nhợt không chút m.á.u của vợ. Lòng anh như bị hàng ngàn mũi kim châm, đau xót. "Ừm, ngủ rồi."

"Làm cha, con phải hiểu rõ trách nhiệm của mình."

Phó Vọng Sơn trịnh trọng nói, "Con nhà người ta tới đây, sinh con nối dõi cho nhà mình, ân tình này là không bao giờ trả hết được." Ông là người truyền thống nhưng tư tưởng lại không cổ hủ chút nào, ngược lại, ông là người rất hiểu đạo lý.

"Con biết." Phó Cảnh Thần cũng đáp lại một cách nghiêm túc.

Thấy con trai lắng nghe, Phó Vọng Sơn mới tiếp tục dán mắt vào cháu nội. Ông nhìn hồi lâu, ngần ngừ hỏi Phó Cảnh Thần: "Con nghĩ ra tên gì chưa?"

Phó Cảnh Thần mím môi. "Con chưa. Con muốn bàn bạc với Mạn Mạn đã."

Kế hoạch đặt tên cháu của Phó Vọng Sơn đành phải dìm xuống. Ông tập trung ánh mắt, cẩn thận quan sát. Thấy bàn tay nhỏ bé của cháu cào loạn xạ bên má, ông cũng đưa tay ra chạm nhẹ. "Thật là lanh lợi!"

Ông yêu thích vô cùng.

Mẹ Phó bước vào, nói: "Móng tay thằng bé dài quá, phải tìm kéo cắt bớt đi, không nó tự cào xước mặt mất."

"Cái kéo to thế, không khéo lại cắt hỏng móng tay thằng bé mất." Phó Vọng Sơn lo lắng.

"Cẩn thận một chút thì sao hỏng được?" Mẹ Phó trừng mắt nhìn ông. "Nhưng mấy ông đúng là có khả năng cắt hỏng thật!"

Phó Vọng Sơn "..."

"Thôi được rồi, xem cũng xem xong rồi, nhanh bế cháu về phòng đi." Mẹ Phó lại nhìn về phía Phó Cảnh Thần.

Phó Cảnh Thần gật đầu.

Nhìn anh bế đứa nhỏ đi, Phó Hải Đường và Phó Vọng Sơn vẫn còn thấy hụt hẫng.

Chờ Mẹ Phó đi xuống bếp lo liệu, Phó Hải Đường liền đi theo. "Mẹ, chị dâu con thế nào rồi ạ?"

"Mệt lắm, giờ đang ngủ." Nhớ lại cảnh con dâu chịu đau đớn, lòng Mẹ Phó lại nhói lên. "Lỗi tại chúng ta, làm các con phải chịu khổ." Nơi này sao có thể thoải mái như ở thành phố được? Cuộc sống khi bà về làm dâu khác xa bây giờ quá nhiều.

 

Bình Luận (0)
Comment