Phó Hải Đường nắm tay mẹ. "Mẹ đừng tự trách nữa. Mẹ xem chúng con có trách cứ gì đâu? Cả nhà mình hòa thuận là được. Sau này rồi mọi thứ sẽ tốt lên thôi."
"Chuyện của ba, con tin ba bị oan. Con nghĩ không thể cứ mãi như vậy được."
Mẹ Phó gật đầu. "Ừ, nhất định sẽ tốt hơn."
Đang trò chuyện, bên ngoài bỗng vọng vào tiếng dì Lý: "Chị ơi, ở trong bếp à?" Khi nói, dì Lý còn cố tình hạ giọng xuống.
Mẹ Phó vẫy tay mời dì vào bếp. "Đã muộn thế này sao cô còn tới?"
"Em nghe tin nhà chị thêm cháu trai, cố ý mang cho chị vài quả trứng gà đây này."
Mẹ Phó nói: "Cô khách sáo quá, lúc nãy đã giúp đỡ nhiều rồi, còn mang trứng gà tới làm gì." Ở đội sản xuất Thạch Cối Xay này, không ít nhà phải để dành trứng gà để đổi tiền.
"Chẳng đáng gì. Nhà tôi đông người, gà nuôi cũng nhiều." Dì Lý cười nói, "Mấy người còn chưa biết đâu, cháu trai nhà chị có phúc khí lắm đó!"
Hai mẹ con nhà Phó nhìn nhau, không hiểu ý dì Lý là gì.
Dì Lý liền kể: "Mấy hôm trước chẳng phải mưa tầm tã à? Chiều nay ở đội Bắc Tử Sơn bên kia, mấy tảng đá lớn tự dưng lăn xuống, chắn ngang đường đi ra công xã. Bác Lý đ.á.n.h xe bảo, sáng sớm đi vẫn còn chưa có gì."
"Tính tính, thời điểm xảy ra chính là vào lúc nhà các người chuẩn bị đi vệ sinh sở, nếu lúc đó ngồi xe lừa đi, làm sao mà qua được, chẳng phải là lại lăn lộn một hồi, nhỡ đâu lại chuyển dạ trên xe ?"
Nghe vậy, hai mẹ con nhà Phó rùng mình, trong lòng cũng khẳng định: Đứa nhỏ thật có phúc khí !
Mấy người trong bếp vừa trông nồi canh gà, vừa trò chuyện rôm rả.
Tại Dương gia.
Chu Vân đang ngồi may vá, ngửi thấy mùi canh gà thơm phức, cô ta bĩu môi. "Vậy mà lại sinh con trai thật à?"
Bà Thái liếc ngang. "Đúng là vận khí tốt! Nếu đẻ con gái, làm gì có gà mà ăn?" Mùi canh gà này thơm quá, bà ta nghe thấy mà nuốt nước bọt.
Chu Vân im lặng. Cô ta nhớ lại lúc mình đẻ Dương Thiên Tứ, bà Thái cũng chỉ g.i.ế.c một con gà duy nhất . Hơn nữa, gà đó không phải chỉ mình cô ta được ăn, cả nhà đều xúm lại ăn hết sạch trong một bữa.
Nhà họ Phó đổi bao nhiêu gà, tất cả đều dành cho Khương Du Mạn.
Người với người đúng là không nên so sánh, càng so càng tức c.h.ế.t !
Sao mọi chuyện tốt lại rơi hết vào tay con dâu Phó gia thế nhỉ? Trông cái bụng cô ta có vẻ gì là tướng sinh con trai đâu cơ chứ? Cái số sao lại sướng thế?
Càng nghĩ càng thấy bất công. May thêm mấy đường chỉ, Chu Vân lại nhắc đến chuyện ngày hôm đó đã bàn: "Mẹ, mấy hôm nay không mưa nữa rồi, mình tranh thủ ra ngoài một chuyến..."
"Được." Bà Thái đương nhiên biết con dâu ám chỉ điều gì, mắt bà ta sáng lên.
Thế là hai mẹ con không còn bám lấy đề tài này nữa, chuyển sang nói chuyện khác.
Những lời bàn tán sau lưng như vậy không hề ít. Nhưng người nhà họ Phó đều đang chìm đắm trong niềm vui gia đình có thêm thành viên, bận rộn chăm sóc đứa bé và nấu nướng tẩm bổ cho con dâu, chẳng còn tâm trí mà nghĩ nhiều.
Trong phòng.
Khương Du Mạn ngủ không được bao lâu thì bị tiếng khóc của đứa bé bên tai đ.á.n.h thức. Mơ màng mở mắt, cô thấy Phó Cảnh Thần đang ôm một chiếc tã lót nhỏ xíu, đi đi lại lại trong phòng, nhưng thằng bé vẫn khóc oà.
Mẹ Phó cũng chưa ngủ, nghe thấy động liền đi vào.
Phó Cảnh Thần nhìn thấy mẹ liền lo lắng hỏi: "Sao lại khóc nhiều thế mẹ?"
Mẹ Phó nói: "Chắc là đói rồi." Bà nhìn về phía giường.
Thấy Khương Du Mạn đã tỉnh, bà hỏi han vài câu rồi đặt đứa bé đang khóc ngằn ngặt đến bên cạnh cô, rồi bà quay người đi vào bếp múc canh gà.
Vừa được Khương Du Mạn ôm vào lòng, tiếng khóc của đứa nhỏ đã nhỏ đi rất nhiều. Thằng bé cọ cọ mặt, áp sát vào cô.
Lúc ti mẹ, thằng bé rầm rì, mặt đỏ gay, hai chân đạp loạn xạ. Bú không được lại tức đến mức đưa tay cào vào mặt mình.
Mãi đến khi ăn xong, đầu thằng bé đã lấm tấm mồ hôi, đúng là đã dùng hết sức bình sinh để b.ú sữa.
Khương Du Mạn nhìn thằng bé, lúc nãy còn thấy hơi xấu xí, lại gần thì ... đúng là xấu thật. Nhìn kỹ thấy thằng bé nhỏ nhỏ xinh xinh nằm trong n.g.ự.c mình, nước mắt còn đọng nơi khóe mi, cô lại thấy ... ừm ... không xấu, siêu cấp đáng yêu luôn !
Vì cô mới sinh, ăn sữa xong, Mẹ Phó liền bế đứa bé đi ngay.
Chỉ còn lại Phó Cảnh Thần chuyên tâm đút canh gà cho cô.
Anh đút từng muỗng, từng muỗng cho vợ, cử chỉ và ánh mắt đều hết sức thận trọng, cứ như sợ chỉ cần chạm mạnh một chút là cô sẽ tan ra vậy.
"Đưa đây, em tự uống được." Khương Du Mạn đưa tay muốn đón lấy bát.
Vô tình chạm vào lòng bàn tay anh, cô mới phát hiện tay anh đã ướt đẫm mồ hôi. Cô không khỏi ngẩng đầu nhìn anh.
Từ góc độ của Phó Cảnh Thần, dưới ánh đèn dầu, cả khuôn mặt Khương Du Mạn lộ rõ vẻ mệt mỏi, ngay cả đôi môi luôn đỏ hồng giờ cũng trắng bệch.
Anh không kìm được nữa, đặt bát xuống, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng.
"Mạn Mạn, hôm nay thật sự dọa c.h.ế.t anh rồi..."
Lúc này chỉ có hai người, anh mới hoàn toàn bộc lộ nỗi sợ hãi trong lòng. Anh hận không thể ôm chặt lấy Khương Du Mạn, lại chặt, lại chặt thêm chút nữa, nhưng lại sợ làm cô đau, nên phải cực kỳ kiềm chế.
Anh đã từng là lính, nguy hiểm trải qua không ít, nhưng cho tới nay, khoảnh khắc chờ đợi con ra đời là thời khắc anh thấy khó khăn nhất. Anh đã thật sự rất sợ, sợ Khương Du Mạn xảy ra chuyện gì.