Khương Du Mạn đưa tay xoa xoa lưng anh.
Cô đều cảm nhận được rồi.
Cô khẽ nói: "Chồng à, anh rất tốt, em không thấy vất vả, càng không hối hận, em thấy xứng đáng."
Phó Cảnh Thần nghe vậy, cảm xúc trong mắt cuộn trào, anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má cô.
Nhưng anh vẫn nhớ cô mới sinh, không dám làm mất thời gian nghỉ ngơi của cô. Ôm một lát, anh lại cẩn thận đỡ cô nằm xuống. Anh ngồi bên cạnh, trông chừng cô ngủ, đôi mắt không muốn rời đi nửa khắc.
Người nhà ai cũng muốn Khương Du Mạn được nghỉ ngơi thật tốt. Nhưng đứa bé mới sinh, cứ hai tiếng là lại phải b.ú sữa một lần. Thằng bé ra đời bất ngờ, trong nhà không kịp chuẩn bị sữa bột. Cứ thế, họ chỉ có thể bế thằng bé vào cho mẹ bú.
Cũng chính vì vậy, cả nhà đều ngủ chập chờn suốt đêm.
Sáng hôm sau, người nhà họ Phó ai nấy đều quầng thâm mắt. Nhưng điều đó không ngăn được niềm vui sướng của cả gia đình.
Không ai bảo ai, đều chủ động chia sẻ công việc trong gia đình, gương mặt cả nhà rạng rỡ niềm vui.
Tin vui này lan ra khắp Điểm Thanh Niên Trí Thức.
Từ Phương nghe nói xong cũng xuýt xoa: “Đúng là người phụ nữ có mệnh tốt! Cả Phó gia vốn đã cưng chiều cô ấy rồi, giờ lại còn sinh được con trai nữa chứ.”
Phương Tích Văn nhíu mày, không đồng tình: “Nhà họ Phó đâu có vẻ gì là trọng nam khinh nữ đâu. Cho dù sinh con gái thì người ta vẫn sống tốt như thường.”
Hơn nữa, không phải vẫn có câu "Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng" sao ? Diêu Chấn Giang thương con gái như thế, chẳng lẽ Phó Cảnh Thần lại có thể không lây được chút nào?
Từ Phương nghe cũng thấy có lý. Nhà họ Phó không giống những gia đình nhà quê lúc nào cũng mong con trai trong thôn. Cô định mở miệng nói thêm thì...
Đúng lúc này, bên ngoài sân bỗng vang lên một tràng tiếng ồn ào náo nhiệt.
Cả hai người cùng nhìn ra sân, thấy không ít thôn dân đang lũ lượt kéo đến nhà họ Phó. Ai nấy trên tay đều mang theo đồ đạc, hoặc là rau xanh, hoặc là chút dầu lạc, hay mấy quả trứng gà.
Không cần phải nói, tất cả đều là những nhà trước đây nhờ Phó gia mà được chia thịt lợn rừng. Những thứ họ mang đến, tuy không phải là đồ vật gì đáng giá, nhưng lại chưa chan tình cảm và lời chúc phúc chân thành dành cho đứa nhỏ.
Thấy vậy, Phương Tích Văn cũng vội vàng thu xếp chút đồ mang sang chúc mừng. Hôm nay trời lạnh, giá trị của giường đất càng rõ ràng, cô ấy cảm kích Khương Du Mạn không vì cô ấy từng chơi thân với Diêu Tư Manh, vẫn giúp đỡ cô ấy truyền lời. Nhưng cô ấy cũng không thân với người Phó gia lắm, nên chỉ đến đưa quà chúc mừng rồi về.
Các thôn dân thì quây quần trò chuyện với mẹ Phó.
“Thêm người là chuyện vui lớn, cháu trai nhà anh chị là đứa nhỏ có phúc khí đấy.”
“Đúng thế! Chị không biết đâu, tảng đá to chắn ngang đường đó, phải mười mấy người đàn ông khỏe mới khiêng đi được đấy!”
Lại có người hỏi: “Anh chị đã đặt tên cho cháu bé chưa ạ?”
Người gặp chuyện vui thì lòng dạ cũng sảng khoái. Mẹ Phó cười tươi như hoa: “Chưa đâu, còn phải chờ hai đứa trẻ bàn bạc đã. Giờ bé còn nhỏ, chưa tiện cho gặp người lạ, cảm ơn lòng tốt của mọi người nha!”
“Có là gì đâu chị ơi! Dù là nộp lương thực hay đ.á.n.h lợn rừng, nhà chị đã giúp đỡ đại đội chúng ta bao nhiêu rồi. Là chúng tôi nên làm !”
Tiếng nói cười rôm rả, không hề che giấu, vang vọng cả sân.
Ngay cả Diêu Tư Manh đang đóng kín cửa làm quần áo trong nhà cũng nghe thấy rõ mồn một. Trong lòng cô ta khó chịu vô cùng.
Cô ta cảm thấy đứa bé này đúng là mạng lớn, kiếp trước chẳng hề nghe nói tới, kiếp này lại có thể bình an sinh ra. Giờ đây, cả nhà họ Phó chắc chắn càng đoàn kết hơn, càng vây quanh Khương Du Mạn mà săn sóc.
Trong khi đó, Diêu gia lộn xộn như một cuộn chỉ rối. Càng nghĩ càng bực bội, cuối cùng cô ta không thể may vá được nữa. Sau khi miên man suy nghĩ một hồi lâu, cô ta mới miễn cưỡng bắt đầu lại.
Đang bận rộn thì cô ta nghe thấy tiếng anh ba mình bước ra ngoài.
Chẳng mấy chốc, giọng nói của hắn đã vang lên từ phía nhà họ Phó. Hóa ra, hắn cũng đi sang tặng quà!
Lúc này, Diêu Tư Manh hoàn toàn mất hết hứng thú làm quần áo.
Cô ta không hiểu nổi, rõ ràng anh ba là người Diêu gia, sao lại cứ quan tâm chuyện nhà họ Phó ? Nhà mình có chuyện gì thì không thấy hắn xắn tay lo lắng, mà nhà họ Phócó việc gì hắn cũng để tâm. Còn đám thôn dân kia cũng thế, nhà họ Phó là người nơi khác đến, sao lại được xem như người trong thôn vậy chứ?
Tiếng cười nói hòa ái bên ngoài vào tai cô ta lại trở nên chói tai vô cùng. Cô ta dứt khoát ném quần áo sang một bên, kéo chăn che kín tai lại.
Diêu Tư Manh đang bực bội, nhưng nhà họ Phó hoàn toàn không hề hay biết, mà có biết cũng chẳng để tâm.
Khương Du Mạn tỉnh giấc, thấy Phó Cảnh Thần đã mặc quần áo chỉnh tề, giống như chuẩn bị ra ngoài. Cô thắc mắc: “Anh định đi đâu đấy?”
Phó Cảnh Thần đang định đi, không ngờ Khương Du Mạn lại tỉnh. Anh bước tới, quỳ gối bên giường, giải thích: “Anh đi công xã mua chút đồ.”
Khương Du Mạn liếc nhìn ngoài cửa sổ: “Ngoài trời lạnh lắm đấy.”
Gió bên ngoài thổi vù vù, dù mẹ Phó đã lấy đồ bịt kín các khe cửa sổ, nhưng vẫn có thể nghe thấy.
“Không sao.”
Khương Du Mạn nhớ ra cả người anh lúc nào cũng nóng hầm hập như bếp lò, đúng là khác hẳn với cô. Nhưng thấy dưới mắt anh có quầng thâm mờ nhạt, cô vẫn nói: “Trong nhà không thiếu đồ ăn, lúc này anh đừng đi công xã vội.”
Cô vỗ vỗ giường: “Lên đây ngủ thêm giấc đi?”