Tối qua Khương Du Mạn ngủ rất sâu, dù đứa bé có r*n r* hay quẫy đạp bên cạnh, cô vẫn có thể nhắm mắt dưỡng sức. Chỉ cần con ăn no, Phó Cảnh Thần sẽ bế con ra xa hơn một chút để từ từ dỗ. Vì sợ mẹ Phó vào thăm thường xuyên sẽ đ.á.n.h thức cô, nên gần sáng anh mới bế con sang phòng bên. Có thể nói, Phó Cảnh Thần gần như thức trắng cả đêm hôm qua.
“Không sao, anh sẽ về rất nhanh, em cứ nghỉ ngơi cho tốt.”
Phó Cảnh Thần ân cần sờ lên má cô, rồi hỏi: “Em có muốn ăn món gì không?”
Khương Du Mạn chớp mắt, cười nhẹ: “Em muốn anh về sớm.”
Nghe lời này, nếu không phải nhớ tới chuyện hệ trọng lần này, Phó Cảnh Thần đã muốn ở lại luôn rồi. Nội tâm anh giằng xé một lúc, đôi mắt đen láy lại mềm mại vô cùng, anh cúi xuống hôn cô nhẹ nhàng: “Em ngủ thêm một giấc, chờ em tỉnh dậy là anh đã về rồi.”
“Ừm.”
Người vừa mất m.á.u cả ngày cứ hôn hôn trầm trầm. Nhìn Phó Cảnh Thần vén rèm ra cửa, Khương Du Mạn lại nhanh chóng thấy mệt mỏi. Con cái đã có ông bà nội lo, cô chẳng phải bận tâm gì, cô uống chút nước linh tuyền rồi tiếp tục ngủ.
Giấc ngủ này có vẻ kéo dài, khi cô tỉnh lại đã là sau 12 giờ trưa.
Phó Cảnh Thần giữa đúng lời hứa, khi cô tỉnh dậy anh đã trở về. Anh đang đặt những món đồ trong tay lên chiếc tủ cạnh giường.
Khương Du Mạn nghiêng đầu nhìn, là mấy túi bánh trứng gà và một hộp sữa.
Cô nhìn Phó Cảnh Thần, vừa cảm kích vừa buồn cười: “Lạnh thấu xương thế này anh vẫn đi công xã chỉ để mua mấy thứ này thôi à?”
Thời buổi này, mọi thứ đều phải có phiếu, bánh trứng gà thì còn đỡ, nhưng sữa bột thì cực kỳ khó kiếm. Ngay cả ở cửa hàng bách hóa tại kinh thành, cũng phải có giấy chứng nhận là mẹ không đủ sữa mới mua được. Chỉ riêng hộp sữa bột này, chắc chắn anh đã phải bỏ không ít công sức và tiền bạc ở chợ đen mới mua được.
“Ừm, có cái này thì chúng ta có thể cho con ăn đêm, em sẽ không phải dậy cho con b.ú đêm nữa."
Quả nhiên, nghèo và hờ hững là hai chuyện hoàn toàn khác biệt. Người có lòng thì ắt sẽ có cách !
Phó Cảnh Thần đặt đồ xong, ngẩng đầu thấy cô đã tỉnh táo hơn nhiều. Anh lại như làm ảo thuật, rút ra từ trong n.g.ự.c một món đồ được bọc kín mít.
Khương Du Mạn nhận lấy, mở ra xem, là bánh kẹp thịt của tiệm cơm quốc doanh. Mặc dù đi một quãng đường dài trong thời tiết lạnh giá, nhưng nó vẫn còn nóng hổi.
Lần này, cô rốt cuộc không nhịn được mà cong khóe miệng, nở nụ cười rạng rỡ: “Sao anh biết em thèm món này? Chúng ta đúng là tâm đầu ý hợp !”
Sau khi sinh, mẹ Phó toàn hầm canh gà, Khương Du Mạn biết là vì tốt cho cô và con, nhưng ăn nhiều liền cảm thấy không có khẩu vị. Uống xong nước linh tuyền và ngủ một giấc, giờ nghe mùi bánh kẹp thịt thơm lừng này, trùng thèm cũng bị đ.á.n.h thức.
Phó Cảnh Thần nhìn vợ mình vui vẻ như vậy, trong mắt anh cũng dâng lên ý cười mãn nguyện. Nhìn cô ăn ngon lành, cái lạnh buốt dọc đường đi cũng tan biến hết cả.
Bánh kẹp thịt khá lớn, Khương Du Mạn cuối cùng chỉ ăn hết được hơn nửa, phần còn lại, với tinh thần chống lãng phí, đã được đồng chí Phó Cảnh Thần xử lý gọn ghẽ.
Vừa ăn xong, mẹ Phó đã ôm đứa bé được quấn kín chăn đi vào. Phó Cảnh Thần đã kể chuyện mua sữa bột cho bà nghe. Thấy Khương Du Mạn tỉnh, bà vội vàng nói: “Mạn Mạn, trong nồi vẫn còn canh gà, con có muốn uống chút không…”
“Không cần đâu mẹ, Cảnh Thần đã mang đồ ăn về cho con rồi.” Khương Du Mạn thực sự ăn không nổi nữa.
Mẹ Phó ngẩn ra: “Không phải đồ lạnh đấy chứ?” Kiêng cữ không thể ăn đồ lạnh.
“Dạ không, là đồ nóng.”
“Thế thì tốt rồi, nhớ đừng ăn đồ lạnh, dễ để lại bệnh căn.” Mẹ Phó cẩn thận dặn dò Phó Cảnh Thần.
Vừa nói xong, đứa nhỏ trong lòng bà lại bắt đầu vặn vẹo lên tiếng, có vẻ là đói bụng rồi, Khương Du Mạn sợ con khóc to, vội đưa tay ra: “Mẹ ơi, mẹ đưa con, con cho bé bú.”
“Đừng con, bây giờ nó còn nhỏ, cho b.ú thêm sữa bột được, chứ để nó quen hơi mẹ rồi, sau này có muốn cho b.ú sữa bột cũng không chịu đâu. Lúc đó cai sữa còn phiền toái hơn, thấy con là nó lại khóc đòi.”
“Cứ để nó quen sữa bột đã, chúng ta còn có thể phụ thêm một chút, nếu không thì nó chỉ nhận một mình con thôi, sẽ vất vả lắm.”
Trong bếp đã có sẵn nước ấm, vừa nói chuyện, Phó Cảnh Thần đã pha xong sữa bột và đi vào.
Anh ôm đứa nhỏ vào lòng, lót một miếng vải dưới cằm nó, dùng thìa nhỏ, từng thìa từng thìa đút sữa cho con.
Mẹ Phó nhìn động tác của Phó Cảnh Thần tuy còn lóng ngóng nhưng lại vô cùng cẩn thận và nhẹ nhàng, không khỏi mỉm cười. Bà cũng không muốn làm phiền hai vợ chồng họ, liền xoay người đi ra ngoài.
Vốn dĩ sữa mẹ không đủ, mấy bữa nay đứa nhỏ này đều ăn không đủ no. Bỗng dưng không cần tốn sức m*t mà có nhiều sữa để ăn đến thế, cái miệng nhỏ mấp máy liên tục, nhìn như một chú chim non đang chờ đợi được mớm mồi.
Khương Du Mạn dựa vào vai Phó Cảnh Thần, xem đến buồn cười. Thấy con trai chớp chớp mí mắt, cô đột nhiên nói: “Mắt hai mí của nó rõ ràng quá nhỉ.”
Mặc dù giờ trông nó vẫn chưa được đẹp cho lắm, nhưng mí mắt đã to và rõ ràng. Mới hôm qua còn nhìn không ra đâu.
Phó Cảnh Thần ôm chặt con trai trong lòng, trên vai còn có vợ tựa vào, nghe vậy, khóe miệng anh không khỏi nhếch lên nét mặt nhu hoà đáp lời: “Ừm.”
Khương Du Mạn nhìn thêm một lát, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mấy vết xước trên mặt con, nhíu mày hỏi: “Mấy vết xước này là sao thế? Đêm qua đâu có.”
“Mẹ bảo là móng tay con trai dài quá, tự cào đấy.”
Nghe xong, Khương Du Mạn mới biết trẻ sơ sinh sẽ tự cào mặt mình. Cô nắm tay nhỏ của con xem kỹ, móng tay bé xíu lại khá nhọn.
“Cho b.ú xong thì cắt móng tay cho nó đi.”
Khương Du Mạn cảm thán: “Bản thân đã chẳng được xinh đẹp lắm rồi, nếu lại tự cào thành mặt sẹo thì biết làm sao?”
Phó Cảnh Thần:"...”
Anh ôm chặt con trai vào lòng, không đồng tình nhìn Khương Du Man, phản bác:
“Sẽ không đâu, mẹ nói, con trai lớn hơn một chút sẽ đẹp hơn mà.”
“Thế thì tốt quá!”
…