Cho b.ú xong, đứa nhỏ được dỗ ngủ.
Chưa được bao lâu, đột nhiên đứa nhỏ nức nở khóc lên. Phó Cảnh Thần kiểm tra một lát, lại thay tã vải mới cho con. Động tác tuy còn vụng về nhưng lực đạo lại rất nhẹ.
Khương Du Mạn nhìn anh bận tới bận lui, không hề có nửa điểm thiếu kiên nhẫn.
Phó Cảnh Thần thật đúng là thích hợp để làm chồng, làm cha!
Cũng may lần này sau khi giải quyết xong những yêu cầu cơ bản, đứa nhỏ cuối cùng cũng chịu ngủ.
Sợ đ.á.n.h thức con, Khương Du Mạn và Phó Cảnh Thần nói chuyện với nhau rất khẽ: “À phải rồi, chúng ta có nên đặt tên cho con chứ nhỉ?”
Không thể cứ mãi gọi là “nó” được.
“Em đã nghĩ kỹ chưa?” Phó Cảnh Thần nhìn cô, ánh mắt chờ đợi.
Khương Du Mạn gật đầu.
Đang định mở lời thì ngoài sân lại truyền đến tiếng khóc lóc t.h.ả.m thiết.
Dù sao cũng đã ở chung một sân khá lâu, Khương Du Mạn vừa nghe đã nhận ra ngay đó là giọng của mẹ chồng nàng dâu nhà họ Dương.
Đứa bé bị ồn ào đ.á.n.h thức, rầm rì hai tiếng, cô vội vàng đưa tay đặt lên vỗ vỗ nhẹ, nó mới tiếp tục an tâm ngủ.
Khương Du Mạn lúc này mới nhích người, kéo tấm rèm cửa sổ ra.
Cửa sổ được đóng rất kín, ngay cả khe hở cũng được bịt lại, tấm rèm cửa chỉ có tác dụng che ánh sáng. Kéo ra cũng không sợ gió lùa.
Lúc này, các thanh niên trí thức cũng đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài nên ùa ra xem.
Từ chỗ Khương Du Mạn nhìn ra, mẹ chồng nàng dâu nhà họ Dương rất nhanh đã bị một vòng người vây quanh, ai cũng mồm năm miệng mười hỏi han.
“Chị Chu, mặt chị làm sao thế này?” Từ Phương vừa ra đến nơi, nhìn thấy mắt Chu Vân chỉ còn lại một kẽ hở, cô nàng hốt hoảng.
Một nữ thanh niên trí thức có kinh nghiệm nhìn qua rồi nói: “Chị Chu, có phải chị bị ong đốt không? Chị nhìn xem, mặt sưng vù lên, sắp gấp đôi ngày thường rồi đấy.”
Chu Vân gật đầu, ôm mặt đau đớn nói: “Cái ngòi ong vẫn chưa lấy ra được, đau c.h.ế.t tôi rồi, Tiểu Phương, cô mau giúp tôi xem với.”
Giọng nói cô ta đã méo mó, ngọng nghịu.
Mấy cô thanh niên trí thức vội vàng tiến lên, người thì dùng tay nặn, người có móng tay dài hơn một chút thì cố gắng khều ra, nhưng loay hoay mãi vẫn không có kết quả.
Ngược lại, mặt Chu Vân càng ngày càng sưng to, hoàn toàn biến dạng.
Bà Thái cũng chẳng khá hơn. Mẹ chồng nàng dâu bị vây kín mít nhưng chẳng ai có cách nào.
Động tĩnh lớn như vậy, phải đến khi người trong thôn đến giúp đỡ thì ngòi ong mới được gắp ra.
Dì Lý cau mày nói: “Bây giờ trời đã trở lạnh rồi, ong dại không dễ tấn công người đâu, các người đã làm gì mà lại chọc phải ong dại?”
Trời lạnh, rất ít ong dại bay thành đàn bên ngoài. Nhưng nhìn tình trạng này, rõ ràng là mẹ chồng nàng dâu nhà họ Dương đã bị ong chích.
Những người khác cũng thấy tò mò, đều nhìn chằm chằm vào hai cái đầu heo đang sưng phù kia.
Chu Vân chớp mắt một cái, giật mình, vội tìm cớ: “Chúng tôi chỉ ra ngoài đi dạo một lát, ai ngờ lại xui xẻo đến thế.”
Cô ta không thể để mọi người biết chuyện họ đã tìm thấy tổ ong to được.
Bà Thái cũng cùng ý nghĩ với con dâu, vội vàng bịa lý do: “Đúng vậy, chúng tôi chỉ đi ra ngoài xem còn có củi khô không thôi.”
Đôi mắt mẹ chồng nàng dâu giờ chỉ còn là một cái khe, người ngoài nhìn vào chẳng thể nào nhận ra họ đang chột dạ hay nói dối.
Dì Lý tuy thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng lười nghĩ nhiều. Bà dặn dò một câu: “Bôi chút giấm vào, không thì lại phải chịu khổ đấy.”
Nói rồi bà quay người đi về.
Nghe rõ đầu đuôi câu chuyện, Khương Du Mạn cũng không muốn hóng hớt nữa. Cô kéo rèm cửa sổ lại.
Cô không hứng thú với chuyện mẹ chồng nàng dâu nhà họ Dương bị ong đốt. Đối với cô, so với chuyện đó, cái tên của con trai cô quan trọng hơn nhiều.
Cô nhìn sang Phó Cảnh Thần, tiếp tục câu chuyện vừa rồi: “Bố mẹ có ý kiến gì về tên của đứa nhỏ không anh?”
“Không có.”
Phó Cảnh Thần cố ý quên đi việc bố mình đã dò hỏi ý kiến trước đó. Anh nhìn Khương Du Mạn: “Họ nói sẽ nghe ý kiến của em.”
Dừng một chút, anh bổ sung thêm: “Anh cũng nghe em.”
Khương Du Mạn suy nghĩ cẩn thận, rồi ngẩng đầu nói: “Gọi là Phó Tư Diệp, ‘Diệp’ trong ‘rực rỡ, sáng chói’. Anh thấy thế nào?”
“Anh thấy rất hay.” Phó Cảnh Thần dịu dàng nhìn con trai đang nằm trên giường.
Khương Du Mạn cũng rất hài lòng, cô ghé sát vào thì thầm: “Sau này, con sẽ gọi là Phó Tư Diệp.”
Những lời còn lại cô không nói ra. Có ông bà, lại có ba mẹ, đứa nhỏ vốn không tồn tại trong nguyên tác này chắc chắn sẽ có một tương lai rực rỡ sáng chói.
Trước đây, Khương Du Mạn luôn có cảm giác chưa thực sự kết nối với đứa bé trong bụng. Nhưng qua mấy tháng, lại sinh đứa nhỏ ra, và tự mình đặt tên cho con, cô cuối cùng đã có cảm giác chân thực, và cảm nhận được rõ ràng, mình đã trở thành một người làm mẹ.
Phó Cảnh Thần đứng bên cạnh nhìn hai mẹ con, khóe môi cong lên đầy mãn nguyện.
Tiểu Diệp dường như cũng cảm nhận được niềm vui của bố mẹ, nắm tay nhỏ cử động nhẹ, mấy ngón tay mở ra rồi khép lại.
Thấy con lại định đưa tay cào mặt, Khương Du Mạn vội nắm lấy bàn tay bé bỏng của cậu bé.
Cô quay sang Phó Cảnh Thần: “Cảnh Thần, anh mau tìm cái kéo lại đây, em cắt móng tay cho Tiểu Diệp một chút.”
“Ừm.” Nói rồi, anh đi ra cửa phòng bên cạnh.
Mấy thứ này đều do mẹ Phó giữ. Bà vừa nghe nói phải cắt móng tay cho cháu nội, liền cầm cái kéo nhỏ qua giúp.
Tay trẻ con mềm mại, sợ cắt vào thịt nên mẹ Phó cố ý để lại một chút không cắt hết.