Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 170

  
Khương Du Mạn nói tên của đứa bé cho bà nghe. Mẹ Phó nghe xong cũng cực kỳ ưng ý. Chờ khi trở về phòng, bà vẫn cười tủm tỉm.

“Bà vui cái gì thế?” Phó Vọng Sơn nghi hoặc hỏi.

“Cháu nội có tên rồi, cái tên hay lắm.”

“Tên là Phó Tư Diệp, ‘Diệp’ trong ‘rực rỡ sáng chói’. Ông nói có hay không?”

“Hay, rực rỡ sáng chói, có hy vọng.” Phó Vọng Sơn cũng cười theo.

Phó Hải Đường đã biết tên cháu trai, cứ thấy cậu bé là lại líu lo gọi “Tiểu Diệp” “Tiểu Diệp” không ngớt. Buổi tối, cô còn ngượng ngùng đưa cho Khương Du Mạn một chiếc khóa như ý.

“Hải Đường, cái này em lấy ở đâu ra vậy?” Khương Du Mạn có chút kinh ngạc.

Chiếc khóa như ý bằng bạc này trông khá tinh xảo.

“Là quà em chuẩn bị cho Tiểu Diệp mà,” Phó Hải Đường ngượng nghịu nói: “Em mua từ khi còn chưa phải về nông thôn.”

Cô đã sớm chuẩn bị món quà này cho cháu trai, dù có phải về nông thôn cũng mang theo bên người, lúc trước, cô còn tưởng không thể dùng đến nó, tối qua lại suýt nữa thì bị dọa c.h.ế.t khiếp ở ngoài cửa, hôm nay cô mới nhớ ra để đưa.

“Đẹp thật đấy,” Khương Du Mạn nhìn Phó Hải Đường, khen ngợi: “Em thật có lòng, cảm ơn em.”

Phó Hải Đường ngẩng đầu nhìn lên. Cô chỉ cảm thấy ánh mắt của chị dâu vô cùng ôn nhu, vô cùng chân thành.

Bị nhìn như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Phó Hải Đường đỏ ửng lên, cả người dường như nhẹ bỗng. Giờ thì cô đã hiểu, vì sao anh trai lại yêu thích chị dâu đến thế.

Mãi đến khi bước ra khỏi cửa bị gió lạnh thổi qua, cô mới khó khăn lắm lấy lại tinh thần từ sự kích động đó.

Lúc lên giường nghỉ ngơi, khóe miệng Phó Hải Đường vẫn còn nhếch lên cao.

***

Nhà họ Dương.

So với sự ấm áp, vui vẻ bên nhà họ Phó, nhà họ Dương lại là một khung cảnh t.h.ả.m đạm.

Chu Vân và bà Thái đều bị ong đốt. Không chỉ mặt sưng vù, cả hai còn sốt li bì, người cứ mơ mơ màng màng.

Cả hai không còn sức để làm cơm tối.

Món ăn mà Dương An Phúc làm thì khó nuốt kinh khủng. Ông Dương không kén chọn, nhưng Dương Thiên Tứ thì nhất quyết không chịu ăn.

Thấy con không nghe lời, Dương An Phúc cũng bực mình: “Thích ăn thì ăn, cha mày chỉ làm được thế thôi!”

Mặc cho đứa bé khóc lóc ầm ĩ, Dương An Phúc cũng hoàn toàn làm ngơ.

Dương Thiên Tứ không còn cách nào, chỉ đành bĩu môi đi đến mép giường lay Chu Vân: “Mẹ, mẹ mau tỉnh dậy! Đừng ngủ nữa!”

Chu Vân khó nhọc mở một kẽ mắt: “Chuyện gì thế con?”

“Mẹ, con đói bụng, mẹ đi nấu cơm cho con đi.” Dương Thiên Tứ nói một cách đúng lý hợp tình.

Cả khuôn mặt Chu Vân đã sưng thành cái đầu heo, đầu óc cũng nóng hầm hập: “Mẹ không khỏe, con ăn đồ ba con làm đi.”

“Đồ ba con làm không ăn được,” Dương Thiên Tứ bặm môi: “Mẹ, sao mẹ lại lười thế? Con là con ruột của mẹ mà.”

“Đi tìm ba con ấy.”

“Con chỉ muốn ăn mẹ làm thôi.” Dương Thiên Tứ dường như không nghe thấy gì cả, cứ nắm lấy vai mẹ mà lay liên tục.

Chu Vân bị lay càng lúc càng khó chịu, vừa bực vừa giận. Lúc cô ta ngồi dậy thì đầu óc quay cuồng như say xe.

Chu Vân ngẩng đầu thấy trời bên ngoài đã tối, cô ta cũng chẳng kịp trách mắng con trai mà vội nhìn sang Dương An Phúc: “An Phúc, anh đi đến chỗ tôi nói với anh đó, đi lấy cái túi kia về đi.”

“Gấp cái gì? Giờ này mọi người vẫn chưa ngủ đâu, đợi muộn hơn chút nữa hẵng đi.” Dương An Phúc hờ hững đáp.

***

Trong khi đó, ở nhà họ Diêu, Diêu Tư Manh cũng đã thu xếp xong quần áo định mang ra chợ đen bán.

Diêu Tư Manh đã hẹn trước thời gian với người mua ở chợ đen. Đợi khi trong sân không còn nghe thấy động tĩnh gì, cô ta lập tức cùng anh hai của mình ra khỏi nhà.

Dọc đường đi, cả hai đều hết sức cẩn thận. Khi đến chợ đen, mấy cô công nhân muốn mua quần áo đã chờ sẵn ở đó.

Thấy cô ta đến, họ lập tức tiến lên, hai bên bắt đầu thì thầm to nhỏ trao đổi.

Diêu Chấn Bắc không quen thuộc với chợ đen, khi các cô gái nói chuyện, hắn chỉ thành thật đứng bên cạnh.

Bọn lưu manh ôm cây đợi thỏ thấy Diêu Tư Manh thật sự đến, còn chưa kịp vui mừng thì đã phát hiện lần này cô ta lại dẫn theo một người đi cùng, chúng không khỏi nhíu mày.

“Đại ca, cô ta có người đi theo.”

“Mang theo người thì sao?” Lần trước để vịt đến miệng còn bay, tên đại ca vẫn còn bực tức trong lòng: “Chúng ta mang theo nhiều anh em như vậy, đừng nói cô ta chỉ dẫn theo một người, cho dù mang theo hai ba người, vẫn ra tay được như thường.”

Vừa nói, hắn vừa liếc nhìn khu rừng phía sau.

Bọn chúng đứng ở chỗ này chẳng qua chỉ là để do thám tình hình, còn lại anh em của chúng vẫn đang chờ sẵn trong rừng kia.

“Vâng, chúng tôi đều nghe lời đại ca.”

***

Về phía nhà họ Phó.

Khương Du Mạn ngủ nửa tỉnh nửa mê, cô cứ nghe thấy tiếng con trai rầm rì nên cả đêm bị quấy rầy rất nhiều lần.

Thỉnh thoảng mở mắt ra, cô lờ mờ thấy Phó Cảnh Thần đang ôm con, vỗ về dỗ dành. Cô lại nhắm mắt ngủ tiếp.

Một giấc ngủ đến sáng. Khi tỉnh dậy, cả người cô thoải mái hơn không ít.

Quay đầu nhìn lại, Phó Cảnh Thần đang nằm bên cạnh cũng vừa lúc nhìn cô. Thấy cô tỉnh, trong mắt anh hiện lên ý cười nhàn nhạt.

Cô cũng không biết trước khi cô tỉnh giấc, anh đã nhìn cô được bao lâu rồi.

Ngay giữa ban ngày, khuôn mặt ưu tú ấy lại ở gần trong gang tấc như thế, dù là vợ chồng cô cũng chịu không nổi sự ngọt ngào này.

Khương Du Mạn khẽ ho một tiếng, dời ánh mắt đi.

Cúi đầu nhìn xuống, Tiểu Diệp đang nằm ngủ say sưa ở giữa hai người, bé nhỏ một cục không chiếm mấy chỗ. Cái mũi nhỏ của còn mấp máy.

Bàn tay Phó Cảnh Thần nhẹ nhàng đặt lên người con, che đi gần nửa cơ thể bé bỏng của cậu bé. Khương Du Mạn nhìn cảnh này, cảm thấy vô cùng đáng yêu.

Cô vươn ngón tay nhẹ nhàng sờ sờ chóp mũi nhỏ của con.

Lúc thu tay về, ánh mắt cô lại chạm phải ánh mắt Phó Cảnh Thần.

Anh vẫn đang nhìn cô.

Cô nhẹ giọng nói: “Nhanh ngủ thêm một lát đi, cứ nhìn em làm gì?”

Khương Du Mạn vẫn nhớ rõ tối qua anh đã thức dậy rất nhiều lần. Dù lúc này ánh sáng trong phòng không mạnh, cô vẫn có thể nhìn thấy quầng thâm màu xanh nhạt dưới mắt anh.

 

Bình Luận (0)
Comment