Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 171

 
Phó Cảnh Thần nhẹ nhàng dịch chuyển lại gần một chút, dùng cánh tay còn lại kéo cô vào lòng, hôn lên trán cô một cái.

Sau đó, anh nhắm mắt lại: “Bây giờ ngủ.”

Khương Du Mạn dở khóc dở cười dựa vào cánh tay anh.

Nếu không phải Tiểu Diệp đang nằm ở giữa không tiện hành động, e rằng anh sẽ không chỉ hôn trán cô đâu. 

Tranh thủ trời còn sớm, cô cũng dứt khoát nhắm mắt lại nghỉ ngơi tiếp.

Không ngủ được bao lâu, Tiểu Diệp tỉnh dậy, rầm rì cọ mặt, vừa thấy là biết tiểu ham ăn lại đói bụng rồi.

Khương Du Mạn ngồi dậy định ôm con, nhưng Phó Cảnh Thần đã nhanh tay bế con đi trước: “Em ngủ tiếp đi, anh cho con ăn sữa.”

Nói rồi, anh mặc quần áo ra cửa, đi vào phòng bếp lấy nước ấm trở về. Lúc vào, anh còn bưng cả đồ ăn vào cho Khương Du Mạn.

Đó là canh gà mẹ Phó đã chuẩn bị sẵn.

Chờ Khương Du Mạn ăn xong, Tiểu Diệp cũng no nê, cậu bé lại ngủ ngoan trên giường.

Buổi chiều, Phó Cảnh Thần ra ngoài giúp Diêu Chấn Giang làm gạch đất. Đứa bé đã được mẹ Phó ôm đi rồi.

Hai vợ chồng già yêu quý cháu, nhìn cháu ngủ thôi cũng có thể nhìn cả buổi chiều.

Khương Du Mạn lại trở thành người rảnh rỗi nhất trong nhà, cô rảnh rỗi đến mức nhàm chán.

Lúc này, vợ Diêu Chấn Giang ôm con gái, mang theo đồ vật đến thăm Khương Du Mạn.

Cô ấy vào nhà, để đồ vật xuống, ánh mắt liền tìm kiếm trên giường: “Đứa bé đâu? Sao không thấy?”

“Ở phòng bên cạnh, ông bà nội đang trông bé.”

Vợ Diêu Chấn Giang nhìn Khương Du Mạn với ánh mắt đầy vẻ ngưỡng mộ, "Phải rồi, nhà em nhiều người, lại thương em. Hôm nay, lúc làm gạch, chị thấy anh nhà em dưới mắt có quầng thâm thấy rõ. Nhất định là cả đêm thức trông con rồi."

Nói rồi, cô ấy lại ngắm Khương Du Mạn một lượt. Tuy sắc mặt cô không tươi tắn như trước, nhưng trông vẫn khá tinh thần và khỏe khoắn.

"Đúng là người được cả nhà yêu thương, săn sóc thì khác hẳn." 

Khương Du Mạn nhướng mày, mỉm cười đáp: "Hồi Oánh Oánh nhà chị mới sinh, anh nhà chị cũng thế còn gì?"

Trong mắt Khương Du Mạn, Diêu Chấn Giang hoàn toàn xứng đáng là một người cha tốt. Chính vì bị cha mẹ đối xử không công bằng, hắn càng dốc hết lòng vun vén cho tổ ấm nhỏ của mình.

Vợ Diêu Chấn Giang khẽ mím môi cười, "Cũng phải. Dù con gái chị không được ông bà nội cưng chiều, nhưng có vợ chồng chị ở đây, nó sẽ chẳng bao giờ phải thiếu thốn cơm ăn áo mặc."

Đề tài về chuyện chăm sóc con cái nhanh chóng được chuyển sang Oánh Oánh. Cô bé ba tháng tuổi đã biết cười. Cứ nghe người ta gọi tên là bé lại vui mừng hơn hở như đáp lại. Hai người phụ nữ đùa với bé một lát rồi lại chuyển sang chuyện xây nhà.

"Lúc trước em nghe nói Đội trưởng không đồng ý cho hai người dọn ra riêng cơ mà? Sao giờ lại rục rịch chuẩn bị làm gạch thế này?" Khương Du Mạn thắc mắc.

Vợ Diêu Chấn Giang bĩu môi một cái, giọng có phần bức xúc, "Bố chồng chị là không đồng ý, nhưng những người khác trong nhà lại không đồng tình với ông ấy. Họ đều ước lấy được gian phòng của nhà chị đâu."

Thấy Khương Du Mạn có vẻ băn khoăn, cợ Diêu Chấn Giang liền kể rõ ngọn ngành: "Chị dâu cả bảo rằng đã đưa anh cả đi kiểm tra, bác sĩ bảo xương tay của anh cả có khả năng hồi phục, nhưng xương chân thì phải một hai năm mới lành, thậm chí… ngay cả khi lành cũng phải tùy vào vận may mới đứng dậy được. Nghe ý bác sĩ, khả năng cao là sẽ không đứng lên nổi."

Không đứng lên nổi, chẳng phải là liệt sao?

Người liệt không những chẳng giúp được gì, mà còn cần người hầu hạ cả ngày ăn uống, vệ sinh. Chị dâu cả nghĩ đến cảnh đó, vừa về đến nhà đã gây gổ khắp nơi. Cô ta than thân trách phận trách mình mệnh khổ, rồi đòi trợ cấp chữa bệnh từ tiền công, tiền riêng thì khư khư ôm lấy, một mực không nhắc tới.

Cả nhà lúc này chẳng khác gì một cuộn chỉ rối nùi.

Diêu Chấn Giang dĩ nhiên không muốn sống mãi trong cái cảnh bát nháo ấy. Hắn mặc kệ Diêu An Quốc có đồng ý hay không, vội vàng nhờ người giúp làm gạch đất. Đợi gạch đủ, hắn sẽ mua vật liệu khác về chuẩn bị xây nhà.

Khương Du Mạn lại tò mò hỏi, "Thế chị dâu hai của chị không có ý kiến gì về chuyện tách nhà này à?"

Nhà Diêu Chấn Giang tách ra rồi, chẳng phải gánh trên vai nhị phòng sẽ nặng hơn sao ?

"Muốn ý kiến cũng phải chờ cô ta rảnh mới được."  Vợ Diêu Chấn Giang hừ một tiếng, "Đêm qua, chồng cô ta đã đi cùng Diêu Tư Manh ra khỏi nhà rồi. Bây giờ đã chiều mà vẫn chưa thấy về. Cô ta không dám tập hợp người đi tìm, chỉ có thể sốt ruột tự mình đi tìm."

Vợ Diêu Chấn Giang không ưa mấy người nhà này, lại biết tính Khương Du Mạn, nên biết gì đều tuôn ra hết.

Khương Du Mạn hơi bất ngờ: Ra ngoài vào ban đêm ? Chắc chắn là đi chợ đen rồi.

Phải nói Diêu Tư Manh không hổ danh là nguyên nữ chính. Lòng dạ cô ta thật sự quá lớn. Sau lần phạt tiền trước, cô ta vẫn dám rủ rê người nhà đi "đầu cơ trục lợi" tiếp.

"Vẫn là bán đồ trên núi à?" Khương Du Mạn hỏi, giọng có chút không chắc chắn.

Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Lần trước đã phải bồi tiền, cô ta không thể nào còn dám lên núi nữa đấy chứ?

"Không phải, là quần áo cô ta tự làm," Vợ Diêu Chấn Giang đáp, "Nghe nói kiếm được tiền lắm, nhưng mà..."

Lời còn chưa dứt, Khương Du Mạn đã nghe thấy tiếng Diêu Tư Manh vang lên từ sân nhà họ Diêu.

 

Bình Luận (0)
Comment