Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 172

 
Diêu Tư Manh vừa bước vào sân, còn chưa kịp vào nhà thì đã bị con dâu cả nhà họ Diêu chặn ngay ở cửa.

"Em chồng, số tiền cô hứa cho tôi lần trước chuẩn bị xong chưa?"

Từ khi bác sĩ đưa ra kết luận, con dâu cả nhà họ Diêu đã hoàn toàn mất hết hy vọng vào việc chồng mình có thể đứng dậy. Lúc này, cô ta chỉ chăm chăm vào tiền bạc, nhớ đến 50 đồng Diêu Tư Manh từng hứa, liền mở miệng đòi ngay. Cô ta chẳng thèm để ý đến vẻ tiều tụy, chật vật của Diêu Tư Manh lúc này.

"Chuyện này, để vào nhà rồi nói," Diêu Tư Manh lộ rõ vẻ sốt ruột.

Con dâu cả nhà họ Diêu nghe vậy, lại tưởng cô ta muốn lật lọng, liền cười khẩy, "Cô đã chính miệng hứa với tôi, lẽ nào còn định không nhận à?"

"Em không có không nhận, nhưng hiện tại đang có việc gấp," Diêu Tư Manh mặt đỏ bừng, đưa tay muốn đẩy con dâu cả nhà họ Diêu ra.

"Việc gấp? Cả nhà bây giờ đều coi thường đại phòng chúng tôi đúng không? Nếu không phải vì cô, anh cả cô làm sao thành phế nhân được?" Con dâu cả nhà họ Diêu cố ý làm lớn chuyện. Công quỹ chỉ trợ cấp có mười đồng, nhiều hơn một xu cũng không cho. Nếu Diêu Tư Manh không chịu đưa tiền, nhà cô ta biết sống sao đây?

Dù sao chuyện hái t.h.u.ố.c trên núi đã bị bại lộ, con dâu cả nhà họ Diêu lúc này hoàn toàn là chẳng có gì sợ hãi.

Nghe có vẻ nhà họ Diêu lại có náo nhiệt, mặc dù ngoài trời đang lạnh lẽo, vẫn có người thò đầu thò cổ ra ngoài hóng hớt.

Tại nhà họ Phó, vợ Diêu Chấn Giang nghe ngóng một lát rồi cười nhạo: "Kẻ tám lạng người nửa cân lại cãi nhau rồi."

Chuyện Diêu Chấn Đông bị ngã, trách nhiệm của hai người kia chẳng khác gì nhau.

So với chuyện này, cợ Diêu Chấn Giang quan tâm hơn đến nhị phòng hơn.

Thật trùng hợp, vừa mới nghĩ đến nhị phòng thì lại nghe thấy tiếng của con dâu thứ hai nhà họ Diêu vang lên. Nhưng Diêu Tư Manh và con dâu cả nhà họ Diêu đang cãi nhau ầm ĩ, nên chẳng nghe rõ cô ta đang nói gì.

Ba phụ nữ một đài diễn!

Sân nhà họ Diêu chẳng mấy chốc đã như một nồi nước sôi, tiếng la hét, c.h.ử.i bới ầm ĩ không ngừng. Phải chờ đến khi Diêu An Quốc và mẹ Diêu ra sân quát lớn, họ mới chịu đóng cửa vào trong. Nhưng ồn ào đến mức này, cho dù vào trong thì cũng chẳng khác gì.

Nghĩ lúc này mà quay về, không chừng còn bị vạ lây nên cợ Diêu Chấn Giang không vội vã về nhà. Chồng cô không có ở đây, cô không muốn về để rước bực vào người. Ở nhà họ Phó, cô còn có thể tâm sự với Khương Du Mạn cho khuây khỏa.

Hai người nói thêm vài câu, đề tài lại chuyển sang chuyện con cái. Vợ Diêu Chấn Giang biết tên bé con của Khương Du Mạn là Tiểu Diệp liền khen ngợi: "Quả nhiên là nhà người có học thức, cái tên nghe cũng hay ghê!"

Khương Du Mạn cong môi cười hạnh phúc.

Đang trò chuyện thì Phó Cảnh Thần trở về.

Khương Du Mạn ngạc nhiên nhìn anh, "Trời còn chưa tối mà anh đã về rồi à?"

Trước đây, mỗi lần làm việc thế này, phải tối mịt anh ấy mới về cơ mà.

"Nhà họ Diêu có việc, gọi người về rồi," Phó Cảnh Thần nói, đồng thời liếc nhìn vợ Diêu Chấn Giang một cái.

"Việc gì cơ?" Vợ Diêu Chấn Giang lập tức cau mày. Cô ấy cảm thấy vô cùng khó chịu. 

"Diêu Chấn Bắc mất tích rồi. Mọi người đang đi tìm."

Diêu Chấn Bắc mất tích ?

Vợ Diêu Chấn Giang và Khương Du Mạn liếc nhìn nhau. Vừa nãy nghe tiếng Diêu Tư Manh, cứ tưởng Diêu Chấn Bắc cũng đã về rồi chứ. Hóa ra là chưa. Nhưng hai người họ chẳng phải đi cùng nhau sao? Sao Diêu Tư Manh đã về, còn Diêu Chấn Bắc lại mất tích?

Vợ Diêu Chấn Giang không thể ngồi yên được nữa. Cô ôm con đứng dậy, "Du Mạn à, lúc nào rảnh chị lại qua thăm em. Giờ chị phải về xem sao đã."

"Ừ, chị cứ về đi."

Nhìn bóng vợ Diêu Chấn Giang khuất dần, Khương Du Mạn ngước lên nhìn Phó Cảnh Thần, "Sao Diêu Chấn Bắc lại mất tích được nhỉ?"

Phó Cảnh Thần chưa bao giờ qua loa trả lời câu hỏi của Khương Du Man, nghe cô hỏi liền nói ra những gì mình nghe được: "Họ gặp lưu manh. Diêu Tư Manh đã về, Diêu Chấn Bắc chưa về. Cụ thể thế nào thì chưa rõ."

Gặp lưu manh?

Khương Du Mạn vừa nghe liền đoán ra, chắc chắn là họ bán được tiền ở chợ đen rồi bị kẻ xấu theo dõi. Ra đường, tài sản không được lộ ra ngoài là quy tắc vàng. Lần này có lẽ họ đã lộ ra không ít, dù có Diêu Chấn Bắc đi cùng vẫn xảy ra chuyện.

Không biết Diêu Chấn Bắc hiện giờ thế nào rồi.

Nói đi cũng phải nói lại, Diêu Chấn Đông đã nằm liệt, Diêu Chấn Giang đã ra riêng, Diêu Chấn Bắc chính là người đàn ông duy nhất còn lại có thể gánh vác Diêu gia và phụng dưỡng cha mẹ Diêu. Hắn mà xảy ra chuyện gì, chẳng khác nào giậu đổ bìm leo.

Khương Du Mạn trầm ngâm một lát, rồi ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt Phó Cảnh Thần, cô săn sóc nói:

"Anh mệt rồi, ngồi xuống đây em đ.ấ.m lưng cho?"

Làm gạch không mệt bằng làm công, vẻ mỏi mệt của anh chủ yếu là do buổi tối nghỉ ngơi không tốt.

Vợ chồng là phải biết săn sóc lẫn nhau, mới có thể chung sống lâu dài.

"Không cần," Phó Cảnh Thần đương nhiên không thể để Khương Du Mạn đ.ấ.m lưng cho mình. Nhưng không thể phủ nhận, nghe được lời này, khóe miệng anh đã nhếch lên.

Anh bận rộn bên ngoài lâu như vậy, trên người đầy bụi đất. Nói xong, anh tự giác đi ra ngoài rửa mặt, rửa tay.

Rửa ráy xong bước vào, anh thấy Khương Du Mạn đang cầm hộp kem dưỡng da, vẫy tay gọi mình, "Ngoài trời lạnh thế, lại đây em bôi cho anh một chút."

Anh ngồi xuống giường đất, cảm nhận bàn tay ấm áp của cô chậm rãi xoa kem. Trong lòng anh bỗng trào dâng một cảm giác ấm áp, viên mãn.

 

Bình Luận (0)
Comment