Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 178

 
Sáng hôm sau tỉnh dậy, thời tiết may mắn không còn đổ tuyết.

Hôm nay là ngày g.i.ế.c heo chia thịt, lại gặp lúc trời tạnh ráo, tâm trạng cả đội ai nấy đều rất tốt.

Mọi người phân công rành mạch, từ g.i.ế.c heo, lấy máu, cạo lông, làm sạch, rồi đến chia miếng, cắt thịt... Đến giữa trưa, thịt heo đã được bày biện chỉnh tề trên sân kho hợp tác xã.

Mỗi miếng thịt đều được đ.á.n.h số. Khi chia thịt, Diêu An Quốc cầm sổ gọi người, lần lượt theo thứ tự bốc thăm để lấy phần của mình. Mọi người lấy xong phần nhà mình rồi vẫn nán lại đó để xem người khác bốc, không khí náo nhiệt vô cùng.

Phó gia bốc được phần thịt có cả nạc lẫn mỡ, loại mà ai cũng mong muốn. Mọi người trong đội đều có ấn tượng tốt với Phó gia, chẳng những không có lời lẽ chua chát nào, mà còn có người chúc mừng họ may mắn.

Chẳng qua, không phải gia đình nào cũng may mắn như vậy.

Buổi chiều, cả nhà Chu Vân từ vệ sinh sở trở về. Phần thịt còn lại cho nhà họ là những miếng đùi trước, đùi sau và thịt thăn toàn nạc, không có mỡ để lọc dầu.

Bà Thái không phục, tìm Diêu An Quốc làm ầm ĩ.

“Bà tìm tôi làm ầm cũng chẳng ích gì, thịt đã chia xong hết, mọi người đã lấy hết thịt mỡ để lọc dầu rồi,” Diêu An Quốc chẳng chút khách sáo vì ông có ấn tượng cực kì tệ với nhà họ, “là do nhà các người không có mặt, không bốc thăm được thì chịu thôi, không có cách nào khác.”

Cuối cùng, bà Thái đành bất lực quay về.

Nhìn đống thịt nạc, rồi lại nghe người ta kể nhà họ Phó lấy được phần thịt ngon, bà ta tức tối đến mức bữa tối cũng nuốt không trôi. Bà ta chỉ nghe nói đốt than mới bị ngộ độc, chứ ai ngờ đốt củi cũng có thể bị ngộ độc nhẹ, giờ đầu óc vẫn còn choáng váng.

Chỉ vì cái lò sưởi nho nhỏ mà cả nhà phải tốn tiền đi vệ sinh sở , lại còn mất toi cơ hội sở hữu đống thịt mỡ béo bở! Đúng là vừa mất phu nhân lại thiệt quân !

Nếu biết trước sẽ thế này, đáng lẽ ra họ cũng nên xây giường đất!

Nhưng mà, ở đời, đâu có ai biết trước được chữ ngờ.

Chỉ vài ngày sau khi chia thịt, Khương Du Mạn cũng coi như đã hết cữ.

Nghĩ đến những bộ quần áo bầu không mặc vừa nữa, cô gom mấy cuộn vải mà Phó Cảnh Thần đã mua trước đây, mang đến nhờ cợ Diêu Chấn Giang giúp đỡ may vá.

Vợ Diêu Chấn Giang nhìn cô, đôi mắt cứ thế mà tròn xoe (xem thẳng).

“Du Mạn này, em đẻ xong có da có thịt, nhìn đẹp hẳn ra đấy,” 

Quả đúng là nhờ ăn uống đủ đầy, Khương Du Mạn đã đầy đặn hơn trước một vòng. Vốn dĩ đã là một mỹ nhân, giờ trông cô càng thêm khí sắc, rạng rỡ.

Chẳng ai lại không thích được khen, Khương Du Mạn vui vẻ cười.

Hai người tán gẫu một hồi, bàn bạc xong xuôi cách may vá, cô mới bước ra khỏi phòng nhà Diêu Chấn Giang.

Vừa ra đến cửa, cô liền chạm mặt Diêu Tư Manh vừa đi ngoài đồng về.

Khương Du Mạn nhìn Diêu Tư Manh.

Mấy ngày gần đây, thanh danh của Diêu Tư Manh có thể nói là xấu đến cực điểm.

Hôm g.i.ế.c heo chia thịt, mẹ Diêu có giới thiệu cho con gái một thanh niên trong đội. Nhưng Diêu Tư Manh lại tỏ vẻ kịch liệt phản đối, một mực nói rằng sẽ không đời nào lấy người trong thôn.

Nhà trai bị mất mặt, sau đó cũng không giấu giếm, đem lời này thêm mắm thêm muối kể khắp nơi. Thôn dân ở Đại đội Thạch Cối Xay lúc này mới biết: hóa ra cô con gái đội trưởng không chỉ làm việc đầu cơ trục lợi mà còn khinh thường dân làng.

Nhưng bản thân cô ta cũng là người trong thôn, lấy tư cách gì mà khinh thường họ?

Chính vì thế, ở Thạch Cối Xay, các bà các thím suốt ngày lấy chuyện của cô ta ra làm trò vui để bàn tán.

“Mấy hôm nay nghe chuyện của tôi, cô vui lắm chứ gì?” Diêu Tư Manh nhìn Khương Du Mạn, rốt cuộc không nhịn được mà mở lời.

“Tôi không rảnh đến mức đó.”

Đối diện với ánh mắt phẫn hận của Diêu Tư Manh, Khương Du Mạn nhướng mày: “Nhưng nghe cô nói vậy, tôi lại thấy quả thật rất vui. Rốt cuộc thì thiện ác cũng có ngày báo ứng.”

“Cô thì tốt đẹp lắm sao?”

Diêu Tư Manh c.ắ.n môi, cô ta không hiểu, một người như Khương Du Mạn, dựa vào cái gì mà hai năm sau còn có thể một bước lên trời trở về Kinh thành?

Nghĩ đến đó, trong mắt cô ta trào ra một sự không cam lòng mãnh liệt: “Đoạt công việc của tôi chưa đủ, giờ còn muốn giúp anh ba tôi xây nhà, muốn cho hắn dọn…”

Lời còn chưa dứt, Khương Du Mạn đã cắt ngang: “Việc cô làm ở bờ sông có cần tôi nhắc lại không?”

Vừa nghe đến hai từ “bờ sông”, hơi thở của Diêu Tư Manh chậm lại nửa nhịp.

Cô ta vội vàng quay mặt đi, lảng tránh: “Tôi không biết cô đang nói gì.”

Nói ra câu này, tim cô ta đập cực nhanh. Cô ta chưa bao giờ dám dùng chuyện cứu Khương Du Mạn ở bờ sông để đòi hỏi bất cứ điều gì, vì cô ta luôn có cảm giác, Khương Du Mạn đã biết được gì đó. 

“Cô làm chuyện thiếu đức, chẳng thể giấu mãi được đâu. Tự cho là thông minh chỉ khiến một bước sai, từng bước sai.” Khương Du Mạn cười lạnh.

Cô chỉ nói đến đó, không hề có ý định nán lại tiếp tục, nói xong liền dứt khoát xoay người bỏ đi.

Nhìn bóng lưng Khương Du Mạn khuất dần, ngón tay Diêu Tư Manh siết chặt đến trắng bệch.

Cô ta tuyệt đối sẽ không tiếp tục sai lầm nữa!

Cô ta trọng sinh mà đến, vốn đã đặc biệt hơn người !

Ông trời đã thương xót cô ta, làm sao có thể để cô ta đi lại con đường cũ?

Thất bại hiện tại chỉ là tạm thời, tương lai của cô ta còn rất nhiều ngày tươi đẹp!

Khương Du Mạn đoán Diêu Tư Manh sẽ không dễ dàng gục ngã như vậy, nhưng cô thật không ngờ, cô ta lại đồng ý lấy chồng.

Tin tức này, Khương Du Mạn nghe được từ miệng vợ Diêu Chấn Giang vào ngày hôm sau.

 

Bình Luận (0)
Comment