Có lẽ nhìn thấy vẻ ngờ vực trên nét mặt cô, vợ Diêu Chấn Giang cười khẩy mở lời: “Em không biết đâu, người mà cô ta để mắt tới lần này, thân phận không hề đơn giản chút nào.”
Khương Du Mạn ngước mắt nhìn vợ Diêu Chấn Giang, "Lời này là ý gì?"
Vợ Diêu Chấn Giang nói: “Vốn dĩ ba mẹ chồng chị muốn giới thiệu cho nó người trong đội mình. Tìm vài người rồi, nó lại chướng mắt hết, không ưng một ai.”
“Thế mà hôm qua, nó đột nhiên mở lời nói rằng đồng ý lấy chồng, nhưng chỉ chịu lấy anh Mạnh kia thôi.” Nói đến đây, khóe môi vợ Diêu Chấn Giang khinh thường trề xuống.
Khương Du Mạn nhíu mày: “Chưa nghe nói bao giờ.” Cô nhất thời chưa thể nhớ ra có nhân vật họ Mạnh nào trong nguyên tác không ?
“Em không biết cũng phải.”
Vợ Diêu Chấn Giang giải thích: “Anh ta tên là Mạnh Phong Cường, vào bộ đội mười năm rồi chưa về lần nào. Đừng nói em, có người trong đội còn quên mặt anh ta rồi ấy chứ.”
“Lần này anh ta về phép, gia đình anh ta cũng sốt ruột tìm đối tượng cho. Không hiểu Diêu Tư Manh bị làm sao, khăng khăng đòi lấy anh ta, khiến ba mẹ chồng chị tức không chịu được.”
Nghe xong lời này, Khương Du Mạn cuối cùng cũng nhớ ra nhân vật này.
Mạnh Phong Cường, là nam phụ thứ ba trong nguyên tác. Hắn là người cực kỳ chính trực, tính tình cũ kỹ, cẩn thận.
Trong nguyên tác, hắn vô tình gặp Diêu Tư Manh một lần và nảy sinh chút thiện cảm. Nhưng khi biết Diêu Tư Manh không có ý gì với mình, hắn cũng thức thời không làm phiền nữa. Sau này, khi gặp gã thanh niên trí thức tra nam quấy rối Diêu Tư Manh ở trường, chính hắn đã giúp đỡ cô ta, đưa người kia đến Công an. Sau đó, hắn hết phép và trở về đơn vị, từ đây ... không xuất hiện nữa.
Vì đất diễn quá ít, Khương Du Mạn suýt chút nữa đã không thể nhớ ra.
Vợ Diêu Chấn Giang không hề nhận ra cô đang thất thần, tiếp tục nói: “Tuy điều kiện không tồi, nhưng anh ta là nhị hôn. Nếu Diêu Tư Manh thật sự gả qua đó, không biết người ta sẽ nói khó nghe đến mức nào.”
Trợ cấp của Mạnh Phong Cường quả thật cao, người cũng đẹp trai, đoan chính, nhưng hắn không phải là đầu hôn. Vợ trước của hắn cưới về được một năm thì mất, nhiều năm như vậy hắn vẫn chưa lấy vợ. Diêu Tư Manh từ chối mấy thanh niên trẻ đủ tuổi trong đội, lại làm ầm ĩ đòi cưới Mạnh Phong Cường, có thể tưởng tượng được sẽ có bao nhiêu lời đồn đãi lan truyền.
“Đội trưởng và bà Diêu đồng ý sao?” Khương Du Mạn hồi thần lại, hỏi.
Vợ Diêu Chấn Giang nhìn ra ngoài phòng một cái: “Hiện tại vẫn đang làm ầm, nhưng nhà anh Mạnh ra lễ hỏi cao lắm, lại còn đích thân anh ta sắp đến cửa cầu hôn nữa. Chắc là thành thôi.”
Nhà họ Diêu lúc này thiếu nhất chính là tiền. Gả được con gái đi, lại còn thu về được một khoản tiền không nhỏ, trừ mẹ Diêu ra, những người khác đều đồng ý, thậm chí chỉ hận không thể lập tức gả Diêu Tư Manh đến Mạnh gia.
Khương Du Mạn gật gật đầu.
Hai người nói chuyện thêm một lát, đến khi Oánh Oánh đòi thay tã vải, Vợ Diêu Chấn Giang mới ôm con trở về.
Mùa đông nhàn rỗi, vợ Diêu Chấn Giang may rất nhanh. Ngày hôm sau, cô ấy đã mang quần áo mới may đến cho Khương Du Mạn.
Những chiếc áo sơ mi từ vải bông vụn có hoa văn đặc biệt đẹp, đáng tiếc là phải chờ ấm áp hơn mới mặc được.
Khương Du Mạn cất quần áo vào tủ, rồi đi thu xếp trứng gà đỏ cùng bánh bao hỉ, cùng mẹ Phó lần lượt đi đáp lễ những người đã đến thăm cô lúc sinh.
Vì nhà dì Lý ở gần, họ ghé qua đó trước.
Vừa vào mùa đông, nhà dì Lý đã có rất đông người, cả hàng xóm láng giềng rảnh rỗi đến vây quanh bếp lửa nói chuyện phiếm. Thấy hai mẹ con nhà Phó gia mang theo nhiều đồ đến như vậy, ai nấy đều cảm thấy gia đình này thật sự phúc hậu.
Mọi người nhao nhao mở lời:
“Mấy thứ chúng tôi mang đến trước đây chẳng đáng giá bao nhiêu, hai người mang những thứ này đến, chúng tôi ngại quá!”
“Phải đó cô Khương, các cô khách sáo quá.”
Mẹ Phó cười ha hả: “Mọi người thì cho là lễ mọn, nhưng với chúng tôi chính là tình nghĩa dày nặng lắm đó.”
Các cô các thím trong thôn ngày thường toàn bị người khác nói nọ nói kia là nhiều, đây là lần đầu tiên được người ta nói như vậy, trong lòng ai nấy đều vô cùng cảm động. Họ kéo tay hai người, câu trước câu sau hỏi thăm tình hình Phó Tư Diệp. Thân thiết như thể hận không thể móc ruột móc gan ra cho mẹ Phó xem.
Vì Khương Du Mạn và mẹ Phó còn phải đi trả lễ cho nhiều nhà, nên chỉ nói chuyện đôi câu rồi rời đi.
Dì Lý và mọi người còn cố ý tiễn họ ra tận cổng viện, dặn dò họ ấm áp nhớ bế đứa nhỏ ra ngồi chơi.
Lời còn chưa nói xong, ánh mắt mọi người đột nhiên khựng lại.
Khương Du Mạn nhìn theo hướng họ đang nhìn, liền thấy Diêu Tư Manh cùng một người đàn ông có khuôn mặt nghiêm nghị đang đi tới từ phía bên kia.
Cô lập tức đoán ra đó chính là Mạnh Phong Cường.
Hai người sóng vai đi cạnh nhau, nhưng khoảng cách giữa họ lại khá xa. Diêu Tư Manh thắt b.í.m tóc, trông rất trẻ trung. Mạnh Phong Cường cố tình đi chậm để sánh bước cùng cô ta, vừa nhìn đã biết hai người đang trong giai đoạn tìm hiểu.
Khi mọi người đang đ.á.n.h giá, đối phương cũng nhìn thấy họ.
Nhìn thấy Khương Du Mạn, Diêu Tư Manh nhanh chóng chuyển ánh mắt đi, theo bản năng siết chặt ngón tay.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Mạnh Phong Cường phát hiện Diêu Tư Manh khác thường, nghiêng đầu nhìn cô ta.
“Không có gì,” Diêu Tư Manh miễn cưỡng cười, “Đúng rồi, anh Phong Cường, em sắp đến nơi rồi.”