Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 18


Vừa nhìn thấy Khương Du Mạn đang ngồi nghỉ ngơi ngoài cửa, Chu Vân lộ ra vẻ khinh miệt, quay sang càu nhàu với cha mẹ chồng và chồng mình:

“Đúng là cái gối thêu hoa, chỉ đẹp mà không xài được. Đã xuống nông thôn rồi mà còn chẳng chịu làm gì, cứ tưởng mình vẫn là tiểu thư đài các trong thành phố chắc?”

Bà Thái, mẹ chồng của Chu Vân, là một người phụ nữ với đôi mắt tam giác nhỏ tí. Lúc này bà ta liếc nhìn ra ngoài, bĩu môi nói:

“Mày xem cái dáng vẻ mảnh mai của nó kìa, nhìn một cái là biết ngay là cái loại kiều dưỡng rồi, mười ngón tay không dính nước. Biết làm gì?”

Chính vì chuyện trên xe lửa Khương Du Mạn nói đứa nhỏ không được dạy bảo tốt, nên mẹ chồng nàng dâu nhà này đã cực kỳ khó chịu, không ưa gì cô.

Cũng chỉ là mang thai thôi? Phụ nữi chả sinh con ? Cần thiết phải làm ra vẻ thế không ?

“Cứ chờ xem,” Chu Vân khẳng định chắc nịch: “Gia đình này rước phải cô con dâu như vậy, chắc chắn là phải chịu khổ chịu cực thôi. Người một nhà lại có kẻ ngồi mát ăn bát vàng, đến lúc đó thiếu công điểm thì làm sao mà sống khá lên được?”

Dù cho người đàn ông nhà kia cao ráo, khỏe mạnh thì có ích gì? Không có người phụ nữ biết làm lụng, cũng là vô ích!

Bà Thái liên tục gật đầu, tỏ vẻ đồng tình.

Dù cho cả nhà họ cũng là từ thành phố về nông thôn, nhưng ít ra trong nhà họ ai cũng có sức lực, đều có thể xuống đồng làm lụng để kiếm công điểm.

Cái cô con dâu nhà kia đến cả việc quét dọn vệ sinh cũng không muốn làm, chẳng lẽ còn có thể trông mong cô ta xuống đồng kiếm công điểm ư? Công điểm chính là thứ trực tiếp quyết đinh lương thực nhận được. Cô ta không xuống đồng, thiếu công điểm, lương thực không đủ ăn, cả nhà họ làm sao mà sống qua ngày được?

Chỉ cần nghĩ đến điểm này, Chu Vân cảm thấy trong lòng mình nhẹ nhõm và hả hê không ít.

Khương Du Mạn hoàn toàn không hay biết chuyện gia đình Chu Vân đang chờ xem trò cười của mình.

Cô ngồi chờ ở ngoài hiên. Phải đến khi cả nhà đã dọn dẹp vệ sinh xong xuôi, mẹ Phó mới gọi cô vào nhà.

Lúc cô vào, nhà Chu Vân bên cạnh vẫn còn đang bề bộn, hai mẹ con cô ta vẫn tất tả như con quay.

Vì khu thanh niên trí thức chỉ có bếp công cộng, mẹ Phó sợ lát nữa mọi người về sẽ không kịp, nên vừa dọn xong đã vội vàng lấy chỗ bánh bao làm sẵn ở nhà ra hấp lại cho nóng.

Vừa lúc bánh bao nóng xong, nhóm thanh niên trí thức cũng tan làm, từng tốp nhỏ mệt mỏi kéo nhau về khu nhà.

Hai ngày này mới bắt đầu vào vụ thu hoạch lúa mùa, nhóm thanh niên trí thức cả ngày cúi lưng cắt lúa ngoài đồng, lưng chẳng lúc nào được thẳng. Suốt một ngày trời, ai nấy cũng như muốn gãy đôi cái eo, về đến nơi lại còn phải rửa mặt, thổi cơm.

Trong tình trạng mệt nhoài như thế này, dù thấy hai hộ mới tới ở ngay sát bên, mọi người cũng chẳng còn tinh thần mà quan sát.

Chu Vân lại có ý muốn làm quen, gây thiện cảm với nhóm thanh niên trí thức. Thấy họ bắt đầu nhóm lửa nấu cơm, cô ta vội vàng ôm đồ đạc ra bếp công cộng ngay.

Nhà họ Phó không muốn chen chúc, ăn vội vàng trong phòng. Vừa dùng bữa xong, Diêu Chấn Giang đã xách theo mấy bao lương thực đi tới.

Vừa vào cửa, hắn đã đặt mấy chiếc bao xuống, nói: “Đội sản xuất hiện giờ cũng chưa dư dả gì, đây là phần trợ cấp đội cấp cho các đồng chí, tổng cộng sáu mươi cân bột ngô, sáu mươi cân cao lương và năm cân bột mì trắng.”

“Chờ sau vụ thu hoạch này sẽ chia lương thực, ngày mai các đồng chí đi làm công thì sẽ được tính công điểm theo đầu người và lao động. Đến lúc đó sẽ dựa vào công điểm để phân lương.”

Nghe vậy, Khương Du Mạn thầm tính toán trong lòng: Vụ thu hoạch chỉ diễn ra trong thời gian ngắn, dù họ có nỗ lực làm việc thì cũng không có được bao nhiêu công điểm vì không tham gia gieo giống từ đầu.

Cái chính là họ cũng là nhân khẩu ngoại lai như thanh niên trí thức, phần lương thực được chia chắc chắn không thể bằng dân làng. Dù tính toán lạc quan nhất thì số lương thực cả nhà nhận được cũng chỉ đủ cầm cự cho đến vụ hè năm sau, phải thắt lưng buộc bụng lắm mới qua được.

May mắn là mình có không gian, nếu không thì dựa vào số lương này, cả nhà lấy gì mà ăn cho đủ sức lao động?

Những người khác trong nhà họ Phó cũng có ý nghĩ tương tự. Dù vậy, họ vẫn nhận lấy lương thực: “Vâng, đồng chí, thật sự phiền phức cho đồng chí quá.”

“Không có gì.” Diêu Chấn Giang phẩy tay, vẻ không bận tâm. Vì còn phải vội đi cấp lương thực cho nhà Chu Vân, hắn nói xong liền đi ra ngoài.

Hắn vừa đi khỏi, Phó Vọng Sơn liền xách riêng túi bột mì trắng năm cân ra, nhìn Phó Cảnh Thần dặn dò:

“Cảnh Thần, con mang chỗ này đến nhà Đội trưởng, nói rõ chuyện con dâu không đi làm công điểm.”

Trước khi xuống nông thôn, cả nhà đã nhất trí không để Khương Du Mạn đi làm công. Hiện tại đang là vụ thu hoạch vất vả nhất, lại càng không dám để cô đi.

Con dâu đang m.a.n.g t.h.a.i cháu nội của họ, nếu làm việc nặng mà xảy ra chuyện gì thì biết làm sao?

Nghe Phó Vọng Sơn nói vậy, mẹ Phó cũng vội vàng đi lấy gói thịt khô mang theo trong bọc, đặt chung lên bàn: “Con mang cả chỗ này theo nữa. Cứ nói là mấy người chúng ta đều đi làm công, để Mạn Mạn ở nhà thôi.”

Phó Hải Đường không nén được mà nói: “Cha mẹ, cô ta không đi làm công, tụi con đi làm. Vậy về nhà chẳng lẽ còn phải nấu cơm hầu hạ cô ta sao?”

Cô nàng chưa từng làm việc đồng áng. Hôm nay nhìn thấy nhiều người mệt nhoài, mồ hôi nhễ nhại ngoài đồng từ trên xe lừa, trong lòng cô cũng thấy hoảng. Cô khó tránh khỏi cảm thấy không cam tâm, nên lời nói có phần gắt gỏng.

Bình Luận (0)
Comment