“Hải Đường, con…”
Mẹ Phó nghiêm mặt, lời còn chưa kịp nói xong, Khương Du Mạn đã lên tiếng: “Mẹ, mẹ đừng giận. Con đã nghĩ kỹ rồi, con sẽ ở nhà nấu cơm.”
“Không được!” Mẹ Phó theo bản năng cự tuyệt: “Con ở nhà chưa từng làm việc, để mẹ làm cho.”
Khương Du Mạn vô thức liếc nhìn Phó Cảnh Thần, thấy rõ sự lo lắng trong ánh mắt anh. Cô dịu giọng an ủi: “Mẹ, con không biết làm việc đồng áng là thật, nhưng nấu cơm thì con biết. Trước kia ở nhà có người nấu rồi nên con không làm thôi. Bây giờ cả nhà mình phải đồng lòng vượt qua khó khăn, con chỉ nấu cơm thôi, không mệt nhọc gì đâu.”
Mấy thứ đồ ăn ngon trong không gian của mình, đương nhiên phải là mình làm bếp mới có cơ hội mang ra. Khổ thì khổ, nhưng không thể bạc đãi cái dạ dày được.
“Con dâu, Hải Đường không hiểu chuyện, con đừng chấp.” Phó Vọng Sơn trầm giọng, liếc nhìn Phó Hải Đường cảnh cáo.
“Cha mẹ, con thật sự biết nấu cơm mà. Thế này đi, con cứ thử nấu trước. Nếu con làm không nổi thì con sẽ nói với mọi người ngay.” Khương Du Mạn có chút bất đắc dĩ.
Phải khuyên giải mãi một hồi lâu, mấy người lớn mới chịu xuôi lòng.
Nhưng dù đã đồng ý, hai vợ chồng Phó Vọng Sơn vẫn cau mày, trông như đang đối diện với một vấn đề nan giải không nhỏ.
Trời tối hẳn, nhóm thanh niên trí thức trong sân đều đã vào phòng. Phó Cảnh Thần cầm theo quà biếu đi đến nhà Đội trưởng.
Diêu An Quốc nghe Phó Cảnh Thần trình bày ý định, nhíu mày nói: “Vợ đồng chí không đi làm công thì sẽ không được chia lương thực, cũng không có lương khẩu phần theo đầu người đâu.”
Ở đội sản xuất này, nhiều phụ nữ m.a.n.g t.h.a.i vẫn phải xuống đồng làm việc, ông ta cũng thấy chuyện này chẳng có gì là quá đáng.
Phó Cảnh Thần đáp: “Không sao, sức khỏe cô ấy không tốt. Cả nhà chúng tôi đều lo lắng cô ấy sẽ xảy ra chuyện.”
Diêu An Quốc thấy ý anh đã quyết, liền gật đầu: “Được rồi.”
Nhà họ Phó là người xuống nông thôn để cải tạo, có chỉ tiêu lao động. Nhưng nhà họ cũng có quan hệ, ông ta không muốn làm khó dễ họ, chỉ một người không làm công mà thôi, cũng không có vấn đề gì lớn.
Thời buổi này nhà nào cũng khó khăn, bột mì trắng và thịt khô là những thứ đã lâu lắm rồi nhà ông ta cũng chưa được ăn. Nghĩ đến chỗ quà biếu, Diêu An Quốc cũng thấy việc này càng không có vấn đề gì lớn.
Hai người khách sáo thêm vài câu, Phó Cảnh Thần mới rời đi.
Vừa bước ra cửa, anh đã gặp phải một cô gái tết hai b.í.m tóc chạy vội vàng đến.
Anh nghiêng người tránh đường, liếc mắt cũng không thèm nhìn thêm. Anh đi thẳng về phòng.
Cô gái kia lại như bị đóng đinh tại chỗ, ánh mắt dõi theo bóng anh, mãi vẫn chưa hoàn hồn.
Diêu An Quốc bước ra thấy cô ta, nói: “Tư Manh, con về rồi sao không vào nhà? Đứng đó nhìn gì vậy?”
Diêu Tư Manh quay đầu lại, tròng mắt chuyển động hỏi: “Cha, người vừa rồi là ai vậy? Là thanh niên trí thức mới tới hôm nay ạ?”
“Không phải thanh niên trí thức, là người ở thành phố xuống nông thôn để cải tạo.”
“Ồ.” Diêu Tư Manh chớp chớp mắt, vẻ mặt đầy suy tư.
Khương Du Mạn không hề hay biết về chuyện vừa xảy ra. Lúc Phó Cảnh Thần đi nhà họ Diêu, cô còn đang cùng mẹ Phó trải giường chiếu.
Hai gian nhà được ngăn ra, gian lớn chia làm hai phòng, dành cho vợ chồng Phó Vọng Sơn và Phó Hải Đường. Hai vợ chồng cô thì ở gian nhỏ hơn.
Vừa dọn dẹp xong phòng của họ, Phó Cảnh Thần liền từ ngoài bước vào.
Mẹ Phó vội vàng hỏi: “Thế nào? Đội trưởng nói sao?”
Phó Cảnh Thần đáp: “Đội trưởng đồng ý rồi.”
“Thế thì tốt rồi.” Mẹ Phó nhẹ nhõm hẳn. “Mạn Mạn, con ngồi xe mấy ngày cũng mệt rồi, tối nay nghỉ ngơi cho khỏe. Mẹ về phòng trước đây.”
“Vâng.”
Mẹ Phó rời đi, hai người cũng không chậm trễ, nhanh chóng dọn dẹp xong giường chiếu.
Giờ còn quá sớm, Khương Du Mạn nằm trên giường nhìn ánh trăng hắt vào từ nóc nhà mà thẫn thờ. Phó Cảnh Thần nằm bên cạnh cũng im lặng.
Đúng lúc cô tưởng anh đã ngủ, anh đột nhiên lên tiếng:
“Ngày mai nếu em không muốn nấu cơm thì không cần làm đâu. Anh tan làm về sẽ làm.”
Khương Du Mạn kiên trì nói: “Em sẽ nấu cơm mà.”
“Vậy em đang có tâm sự gì à?” Trong đêm tối, Phó Cảnh Thần khẽ nghiêng đầu.
Cô vẫn chưa ngủ, chắc hẳn có điều gì đó đang bận lòng.
Khương Du Mạn không ngờ anh lại nhạy bén như vậy. Nhưng vì anh đã hỏi, nên cô cũng nói thẳng:
“Không phải cha mẹ đã đưa tiền cho em giữ sao? Cho nên .... ngày mai em muốn đi cung tiêu xã một chuyến, mua chút đồ dùng. Lương thực trợ cấp chỉ có bấy nhiêu, làm việc nặng mà ăn uống thiếu thốn thì không chịu nổi đâu.”
Mấy thứ mang từ nhà ra chỉ đủ ăn trong hai ngày nữa, việc cấp bách nhất bây giờ là phải tìm cách hợp lý để mang đồ trong không gian ra dùng.
“...Anh không biết đường đi.” Dừng một chút, Phó Cảnh Thần mới mở lời.
“Cái đó anh không cần lo, ngày mai em sẽ hỏi thăm.” Khương Du Mạn thấy Phó Cảnh Thần không phản đối, vội vàng đáp lời.
“Ừ, nếu hỏi không được thì em cứ về. Tan làm anh sẽ đi hỏi.” Phó Cảnh Thần dặn dò.
“Vâng.” Khương Du Mạn ngọt ngào đáp, nghiêng người dựa vào vai anh: “Chồng ơi, anh thật tốt.”
Từ chuyện bảo cô không cần nấu cơm, cho đến việc lo lắng cô không hỏi được đường đi, mọi mặt anh đều vì cô mà suy nghĩ.
Tâm Khương Du Mạn không phải bằng sắt đá, nghĩ đến những hành động mấy ngày nay của anh, cô không thể nào không cảm động.