Phó Cảnh Thần cả người cứng đờ, dù không phải lần đầu nghe, nhưng anh vẫn không quen với cách cô gọi anh thân mật như vậy.
“...Ừ, ngủ đi.” Mãi một lúc sau, anh mới đáp lại được một câu.
Khương Du Mạn dường như cảm nhận được sự ngượng ngùng của anh, khóe môi cô khẽ cong lên.
Đêm đã khuya.
Chiếc giường ở đây chất lượng kém, chỉ hơi cựa quậy một chút là kẽo kẹt rung động. Khương Du Mạn vốn tưởng rằng đêm nay mình sẽ ngủ không ngon.
Nhưng hoàn toàn ngược lại, có lẽ vì cô được thả lỏng hoàn toàn dù về mặt thể chất hay tinh thần, nên cô ngủ rất sâu, sâu đến mức sáng sớm hôm sau, cả tiếng nói chuyện hay nấu cơm của nhóm thanh niên trí thức bên ngoài cũng không đ.á.n.h thức được cô.
Phó Cảnh Thần rời giường. Nhìn gương mặt ngủ say yên bình của cô, ánh mắt anh mềm mại hơn rất nhiều. Anh cố ý làm mọi việc thật khẽ, không muốn đ.á.n.h thức cô.
Vụ thu hoạch lúa mùa là thời điểm đội sản xuất gấp gáp và căng thẳng nhất. Nửa năm vất vả đều trông chờ vào nửa tháng thu hoạch này. Mỗi ngày đều có thời gian làm việc nghiêm ngặt.
Cả nhà họ Phó đã chừa lại đồ ăn sáng cho Khương Du Mạn. Chuông báo đi làm vừa vang lên, họ đã vội vã cùng nhóm thanh niên trí thức từng tốp kéo nhau ra đồng.
Mệt nhọc đã mấy ngày, thức ăn lại kém, nhóm thanh niên trí thức ai nấy cũng xanh xao, vàng vọt.
Giữa đám đông đó, Phó Cảnh Thần với thân hình cao lớn, bước đi ung dung, nổi bật như hạc giữa bầy gà. Dọc đường đi, anh thu hút không ít ánh nhìn của các nữ đồng chí.
Hôm qua họ không để ý, đội sản xuất sao lại có một nam đồng chí tuấn tú như vậy?
Anh không chỉ có khuôn mặt đẹp, mà cả những đường nét cơ bắp trên người cũng săn chắc, có hình khối, nhìn vào liền khiến người ta có cảm giác an toàn, tin cậy.
Một vài nữ thanh niên trí thức dường như dán mắt vào người anh không rời.
Trong số đó, cô gái xinh đẹp nhất tên là Phương Tích Văn khẽ động ánh mắt, quay sang hỏi người bên cạnh:
“Chị Chu, nam đồng chí này hình như là người cùng đến với nhà chị hôm qua đúng không?”
Người bên cạnh Phương Tích Văn chính là Chu Vân.
Hôm qua, cô ta cố ý ra bếp lúc thanh niên trí thức nấu cơm để làm quen, trò chuyện nên cũng được kha khá người biết mặt.
Vừa nghe Phương Tích Văn hỏi về Phó Cảnh Thần, Chu Vân liền xụ mặt gật đầu: “Không chỉ cùng đến hôm qua, mà trước đó trên xe lửa cũng đã ở cùng một chỗ rồi.”
“Vậy chị có biết tên anh ấy là gì không?” Phương Tích Văn nhịn không được hỏi.
Lời vừa dứt, Chu Vân còn chưa kịp trả lời, mấy cô gái thân thiết với cô ta bên cạnh đã làm mặt quỷ:
“Tích Văn, chẳng lẽ cậu đã phải lòng anh ấy rồi sao?”
“Đừng nói bậy!” Mặt Phương Tích Văn hơi đỏ, lời nói không hề có sức thuyết phục: “Tớ chỉ hỏi thăm thôi.”
Mọi người cười đùa: “Nha, chỉ hỏi thăm thôi à…”
Chu Vân bĩu môi nói: “Cái này thì tôi thật sự không biết.”
Dọc đường đi cô ta đã chẳng ưa gì cả nhà này, hơi đâu mà quan tâm xem họ tên gì cơ chứ!
“Thế lần này anh ấy đi một mình thôi à?”
“Không phải. Vợ, bố mẹ, cả em gái hắn đều đến.” Nói đến đây, Chu Vân bĩu môi, giọng đầy vẻ khinh thường. “Cái cô vợ thì lười thôi rồi, chẳng chịu động tay động chân làm gì cả.”
“Cái gì cơ, anh ấy đã có vợ rồi ư!” Mấy cô thanh niên trí thức khác liếc nhìn Phương Tích Văn một cái, giọng hơi tiếc nuối.
Trong số rất nhiều nữ thanh niên trí thức ở đại đội Thạch Cối Xay, thì Phương Tích Văn là người xinh đẹp nhất. Không chỉ các nam thanh niên trí thức ở đây, mà ngay cả một số đồng chí nam trong đại đội cũng thầm thương trộm nhớ cô ta.
Nhưng mắt cô ta rất cao, chưa từng đồng ý lời theo đuổi của bất cứ ai, khó khăn lắm cô ta vừa mới để ý tới một đồng chí nam, kết quả người ta đã là "hoa đã có chủ"!
Phương Tích Văn nghe Chu Vân nói vậy, khẽ c.ắ.n môi. Cô ta nhíu mày với mấy người bạn: “Tớ chỉ tiện miệng hỏi thôi, các cậu đừng có suy nghĩ lung tung.”
Nói rồi, cô ta bước nhanh hơn, bỏ lại họ ở phía sau.
Mấy nữ thanh niên trí thức nhìn nhau, hơi ngượng, rồi cũng vội vàng đuổi theo.
Phó Cảnh Thần hoàn toàn không bận tâm đến bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm mình từ phía sau.
Đến bờ ruộng, anh đứng thẳng đó, chờ Đại đội trưởng đến phân công nhiệm vụ.
Diêu An Quốc cũng tới rất nhanh. Đi sau ông ta là bốn người nữa: ba người con trai và con con gái của ông ta.
Thấy gia đình Chu Vân và gia đình Phó Cảnh Thần đã có mặt, ông ta liền giới thiệu sơ qua hai gia đình này với bà con thôn đội.
Lúc giới thiệu đến Phó Cảnh Thần, không ít các cô gái chưa chồng và cả các chị vợ trẻ tuổi đều lén lút đưa mắt nhìn về phía anh.
Phó Cảnh Thần như thể không hề cảm nhận được những ánh mắt đó. Đôi mắt đen của anh vẫn quạnh quẽ vô cùng, không hề mang theo chút cảm xúc.
Chờ nhận được cái cuốc, anh liền cùng mọi người xuống ruộng làm việc.
Trước kia anh thường xuyên công tác trong bộ đội, việc huấn luyện thể lực là chuyện cơm bữa, nên những việc đồng áng này đối với anh mà nói chẳng đáng là gì.
Các cô gái thầm chú ý đến anh, thỉnh thoảng thấy bóng dáng anh làm việc, ai nấy đều không khỏi đỏ mặt vì sự nam tính và khỏe khoắn toát ra từ anh.
Giữa chừng lúc nghỉ giải lao, không ít người xúm lại hỏi han Chu Vân. Khi nghe Chu Vân bảo anh đã có vợ, mọi người không khỏi lộ vẻ đáng tiếc.
“Ai là vợ Phó Cảnh Thần thế? Cô ấy cũng đi làm không?” Một người nhìn quanh, hạ giọng hỏi.
Mọi người đều phải ra đồng làm việc, vợ Phó Cảnh Thần chắc cũng phải ở đây chứ?
Họ thực sự muốn xem, cô vợ ấy rốt cuộc trông như thế nào!