“Cô ta không đến, chắc giờ này vẫn còn ngủ nướng trong nhà ấy chứ.” Chu Vân bĩu môi nói.
Sáng nay lúc ra khỏi nhà, cô ta thấy tất cả mọi người nhà họ Phó, duy nhất không thấy Khương Du Mạn.
“Cái gì cơ?” Cằm mọi người như muốn rớt xuống vì kinh ngạc. “Cô ta có thể không đi làm ư?”
Việc làm đồng áng sẽ được tính công điểm, và công điểm này gắn liền với lương thực khẩu phần. Phải có cái tâm to đến cỡ nào, mới có thể yên tâm ngủ ngon trong nhà như thế chứ?
Nằm lì trong nhà cả ngày, chẳng lẽ lương thực có thể tự trên trời rơi xuống được hay sao?
“Sao lại không thể?” Chu Vân hậm hực nói. “Dù sao thì nhìn đã biết là chẳng biết lo toan cuộc sống rồi!”
Các cô, các thím ngồi lại với nhau đều trợn tròn mắt. “Cái cô này chẳng biết sống gì cả! Không ra đồng kiếm công điểm, lương thực cả nhà làm sao đủ đến vụ hè năm sau? Chẳng lẽ định uống gió Tây Bắc à?”
“Đúng thế. Mấy người không biết đâu, hôm qua mới tới, cả nhà cặm cụi dọn dẹp nhà cửa, cô ta ngồi trơ ra, một ngón tay cũng không thèm động.”
Chu Vân thấy ý kiến mọi người đều giống mình, lập tức hăng hái hẳn lên. “Thế nên hôm qua tôi đã đoán chắc, cô ta kiểu gì cũng không đi làm rồi!”
Nghe lời này, các cô gái trẻ liền lộ vẻ khó chịu.
Ai nấy đều thấy, Phó Cảnh Thần làm việc không hề kém cạnh lao động tốt nhất trong đội. Quan trọng là anh còn cao ráo, tuấn tú, khí thế lại hào sảng!
Anh hơn hẳn mấy đồng chí nam trong đội, người thì hôi hám, lúc nào cũng muốn tìm cơ lười biếng.
Quả thật ông trời không có mắt! Người đàn ông tốt như thế, sao lại lấy phải một cái của nợ lười biếng như vậy?
Mấy cô vợ trẻ đã đi lấy chồng cũng nhìn nhau, họ không hiểu nổi, đã là phận đàn bà con gái, sao có thể không làm việc đồng áng lại không lo việc nhà?
Họ ngày thường đã phải theo chồng con ra đồng, về nhà vẫn phải cơm nước, việc nhà. Điều đó đã ăn sâu vào suy nghĩ, trở thành một lẽ tự nhiên không thể khác được.
“Thế vợ anh ta có xinh đẹp không?” Một người tò mò hỏi.
Chẳng làm gì cả mà Phó Cảnh Thần vẫn không ý kiến, ngoài lý do cô vợ xinh như hoa, họ không nghĩ ra được lý do nào khác.
Chu Vân hừ một tiếng, chua chát nói: “Đẹp có tác dụng gì? Có no được không ?” Dù rất không ưa Khương Du Mạn, cô ta cũng không thể cãi lương tâm mà nói Khương Du Mạn không xinh đẹp được.
Nhưng mà, xinh đẹp thì sao ?
Nghe vậy, mọi người đều gật đầu.
“Cũng phải. Trong đội mình gái đẹp nhiều thế, ai mà giống vợ anh ấy, không chịu làm việc ?”
“Đúng là khổ cho nhà họ Phó. Vốn dĩ nhà ít công điểm hơn người ta, lương thực đã không nhiều, còn phải nuôi báo cô thêm một người ăn không ngồi rồi!”
Trong lúc trò chuyện, ánh mắt mọi người không khỏi nhìn về phía Phó Cảnh Thần đang ngồi nghỉ giải lao ở một góc.
Phó Cảnh Thần ngồi ở xa, cũng chẳng buồn để ý đến đám người đang nhìn mình. Giờ phút này, anh đang nhìn mặt trời đã lên cao, âm thầm suy nghĩ không biết Khương Du Mạn đã dậy ăn sáng chưa.
Bị nhiều người bàn tán, nhớ thương như vậy, Khương Du Mạn lúc này đang ngồi trên xe lừa hắt xì liên tục mấy cái.
Cô vội vàng nắm chặt thành xe bên cạnh, sợ bị ngã.
Hôm nay cô cũng không ngủ muộn, dù sao còn phải đi công xã và lo cơm nước. Ngủ thêm một chút nữa e sẽ không kịp.
Thế nên mọi người đi khỏi không lâu thì cô đã rời giường, thu xếp chuẩn bị ra khỏi cửa.
Nói đến cũng thật khéo, vừa đi tới đầu thôn, cô đã gặp một bác đang điều khiển xe lừa.
Tiến lên hỏi thăm, Khương Du Mạn mới biết bác ấy họ Lý. Xe lừa này không phải cái hôm qua đón gia đình cô. Cái kia là xe công của đội, còn cái này là xe nhà bác Lý.
Bác Lý là quân nhân phục viên từ trước, thân thể bị thương nên không thể xuống ruộng. Lại không có con cái, nên đại đội cho phép bác làm chút việc buôn bán nhỏ này.
Nó vừa giúp bác trang trải cuộc sống, lại tiện cho bà con mấy đại đội lân cận.
Thường ngày, bác Lý hay chở người đi công xã mua bán. Bà con mấy đại đội gần đây nếu muốn đi công xã đều sẽ đến Thạch Cối Xay để đón xe.
Lúc nông nhàn thì người chờ xe đông, nhưng dạo này đang là ngày mùa, nên gần như không có ai.
Hôm nay lại càng đặc biệt hơn, chỉ có một mình Khương Du Mạn.
Nghe vậy, Khương Du Mạn lập tức thương lượng với bác Lý, nhờ bác chở mình đi công xã, sau đó giúp cô kéo một xe đồ vật về.
Tiền xe cô sẽ tính đủ số người cho bác.
Bác Lý không ngờ lại gặp chuyện tốt như vậy, đương nhiên vô cùng vui vẻ.
Lúc này hai người đã đi được một lúc lâu.
“Bác ơi, chúng ta sắp tới Công xã Hồng Kỳ chưa ạ?” Cô nhìn bác Lý đang lái xe phía trước hỏi.
“Sắp rồi, qua cái khúc cua này là tới!” Bác Lý nhiệt tình đáp.
Con đường này bác đã đi lại nhiều lần, quen thuộc vô cùng. Quả nhiên, qua khúc cua, xe không lâu sau liền dừng lại.
“Bác cứ đợi cháu ở đây thôi ạ, khoảng nửa tiếng nữa cháu sẽ quay lại ngay.”
“Được rồi!”
Khương Du Mạn dặn dò xong bác Lý, hỏi rõ vị trí Cung Tiêu Xã, rồi vội vàng xách túi rời đi.
Đến công xã phiền phức như vậy, cô đương nhiên không thể thường xuyên lui tới được. Thế nên trước khi đi, cô cố ý mang theo cái túi hành lý to để đựng đồ.