Ăn cơm xong, Khương Du Mạn ra ngoài nấu nước rửa chén. Đúng lúc cô bắc nồi nước lên bếp, cô nghe thấy nhóm Thanh niên trí thức đang xì xào bàn tán: Đại đội Thạch Cối Xay sắp đổi Đại đội trưởng!
Thanh niên trí thức đã bàn tán xôn xao, huống chi là bà con xã viên của Đại đội Thạch Cối Xay?
Ngày hôm sau, nhà dì Lý lại đông nghịt người. Lần này không chỉ có mấy bà cô, bà thím nữa, mà cả mấy người đàn ông lớn tuổi cũng tới, thỉnh thoảng lại đưa ra những lập luận, phân tích của riêng mình. Tất cả đều bàn tán xem, qua Tết này, rốt cuộc ai sẽ được bầu làm Đại đội trưởng mới.
Trong tình cảnh đó, nhà họ Diêu đóng chặt cửa cổng, tất cả đều cố thủ trong nhà không ra ngoài.
Dì Lý và mọi người đang buôn chuyện, chợt thấy có người đi qua đường lớn. Nhìn rõ đó là ai, bà bĩu môi một cái.
"Ối giời, chẳng phải bà Mạnh đấy sao?"
Người bên cạnh cũng nhìn thấy rõ: "Trời rét thế này, còn vác giỏ ra ngoài làm gì?"
"Còn làm gì nữa, con gái bà ta sinh rồi, nên bà ta đi gửi đồ."
Bà cô nói chuyện là bà Ngô, ở cùng sân với nhà họ Mạnh, lời bà ta nói rất có căn cứ.
Nghe vậy, mấy bà thím nhìn nhau. Ai mà không biết người vợ trước của ông Mạnh mất sớm, sau đó ông cưới một mụ góa phụ còn dắt theo một đứa con gái riêng vào cửa?
Trong chốc lát, mọi người thở ngắn than dài: "Cũng may là có chuyện mười năm về trước, nếu không Phong Cường vẫn cứ coi mẹ kế là mẹ ruột! Tiền trợ cấp gửi về chẳng còn một xu, toàn bị bà ta dùng để trợ cấp cho con riêng !"
"Cái đồ thiếu đạo đức!" Dì Lý phì một tiếng, nói: "Phong Cường đã hiếu thuận bà ta lâu như vậy, tiền trợ cấp gửi về đều bị bà ta cầm. Thế mà bà ta lại nhắm mắt làm ngơ, để nó cưới cái con bé nhà họ Diêu đó sao?"
Mạnh Phong Cường ở trong quân đội suốt, không biết Diêu Tư Manh là người thế nào thì không nói làm gì, chứ bà Mạnh làm sao có thể không biết? Chắc chắn là bà ta cố tình làm ngơ, tính giấu nhẹm chuyện này đi.
Nghĩ đến đây, các bà thím kiên quyết: "Lần tới mà gặp Phong Cường, chúng ta nhất định phải nói rõ cho nó biết!"
Diêu Tư Manh vừa hư hỏng, lại còn có anh trai liệt nằm một chỗ, Diêu An Quốc lại sắp mất chức Đại đội trưởng, cả nhà chính là một cái hố hao tài, họ không thể nhìn Phong Cường cứ thế mà nhảy vào cái hố này được!
Theo bước chân của dân làng đi chúc Tết, thăm hỏi nhau, cái Tết đã cận kề.
Không khí Tết vui tươi, hân hoan, Đại đội lại vừa g.i.ế.c heo chia thịt. Đó là những ngày đoàn viên hạnh phúc nhất. Dù cho nhà họ Diêu có đang mây đen u ám, cũng không làm giảm đi không khí náo nhiệt Tết nhất ở khu Thanh niên trí thức.
Sáng sớm ngày Ba mươi Tết, người nhà họ Phó đã bắt tay vào làm việc.
Mẹ Phó và Phó Hải Đường bận rộn nhào bột, cán vỏ bánh chẻo. Khương Du Mạn sau khi trộn nhân xong, định lại phụ giúp.
"Nhào bột phải dùng sức, con đừng lại đây làm gì. Con với Hải Đường cầm giấy đỏ ra trụ sở uỷ ban xin câu đối Tết đi," Mẹ Phó nghĩ cô mới hết cữ chưa được bao lâu, chỉ nên làm việc nhẹ nhàng thôi.
Đại đội Thạch Cối Xay không có nhiều người có trình độ văn hóa cao, người có chữ nghĩa và biết viết thư pháp chỉ có kế toán Ngô Quý của Đội Sản xuất. Bởi vậy, cứ đến đêm Ba mươi Tết, người ta lại dọn bàn mực ra sân của trụ sở uỷ ban, sau đó xếp hàng nhờ Ngô Quý viết câu đối cho từng nhà.
Khương Du Mạn nói: "Mấy hôm trước con với Cảnh Thần đi công xã, đã mua bút lông và mực rồi. Để ba viết đi ạ."
Phó Vọng Sơn viết thư pháp rất đẹp, hồi ở Kinh thành luôn là ông viết câu đối Tết.
"Mạn Mạn à, con thật là... Cảnh Thần nhà ta có phúc phần lớn lắm!" Mẹ Phó không ngờ cô lại chu đáo đến mức này, ngay cả chuyện này cũng đã nghĩ trước.
Chồng bà, Phó Vọng Sơn, là người truyền thống và rất coi trọng không khí Tết. Bao năm nay, ông vẫn luôn tâm niệm phải có câu đối Tết do chính tay mình viết dán lên cửa. Dán câu đối do kế toán đội sản xuất viết ở cửa, tuy ngoài miệng ông không nói gì, nhưng trong lòng chắc chắn có chút hụt hẫng.
Vợ chồng sống với nhau lâu, bà biết rõ sở thích của chồng mình, cũng thấy xót cho ông vì hiện tại gia đình không có điều kiện.
Vậy nên, bà tuyệt đối không ngờ, Khương Du Mạn lại có thể suy xét đến cả tâm tư của ông như vậy.
Con dâu, mà còn hơn cả con gái ruột !
Trong khoảnh khắc, mẹ Phó rưng rưng không biết nên nói gì cho phải.
Phó Hải Đường cũng vui lắm. Hai mẹ con nhìn Khương Du Mạn bằng ánh mắt cảm kích.
Khương Du Mạn bật cười: "Mẹ, chúng ta đều là người một nhà mà."
"Mình mau lau sạch cái bàn đi, lát nữa mới viết chữ được."
"Ừ, đúng rồi!"
Mấy người vừa nói vừa thu dọn đồ đạc trên bàn, mang ra ngoài sân.
Phó Vọng Sơn vừa từ bên ngoài về, thấy cảnh này thì ngây người. Mãi đến khi mẹ Phó kể lại đầu đuôi câu chuyện, ông mới hiểu ra, trong lòng dâng lên trăm mối cảm xúc.
Ông vỗ vỗ vai con trai, ánh mắt hai cha con giao nhau, không cần nói cũng hiểu hết thảy.
Tiếp đó, cả nhà bắt đầu xúm xít: đun nóng thỏi mực rồi nghiền đều vào chén, trải giấy đỏ lên bàn, vung bút viết chữ.
Người ta bảo "nét chữ nết người" quả không sai. Nét chữ của Phó Vọng Sơn mạnh mẽ, dứt khoát, như sắt như móc, viết ra những câu đối xuân cảnh đẹp ý vui vô cùng. Nhìn qua là biết tay bút không tầm thường.