Mấy thanh niên trí thức cầm giấy đỏ về, thấy chữ của ông Phó thì tức khắc cảm thấy câu đối xuân trong tay mình thật nhạt nhẽo.
Không biết ai là người đầu tiên dày mặt ngỏ lời, muốn nhờ Phó Vọng Sơn giúp viết một câu lưu niệm. Đã có người mở đầu, mọi người đều chạy về phòng lấy hết giấy đỏ còn thừa mang đến.
Tâm trạng Phó Vọng Sơn đang tốt, vả lại cũng chẳng có việc gì làm, nên vui vẻ giúp nhóm thanh niên trí thức viết.
Trong chốc lát, bên cạnh bàn vây kín người trẻ tuổi, ai cũng líu lo nói muốn viết nội dung gì. Nhà họ Phó náo nhiệt vô cùng.
Đối diện, Chu Vân nhìn câu đối xuân xin được từ Ngô Quý, rồi lại nhìn cảnh rầm rộ bên nhà đối diện, không kìm được mà hừ lạnh một tiếng.
"Chẳng phải đều là câu đối xuân sao? Khác gì nhau cơ chứ? Đúng là ăn không đủ no còn bày đặt thanh cao!"
"Cái lũ thanh niên trí thức này cũng chẳng có kiến thức gì, chỉ là mấy giọt mực tàu thôi mà, có cần phải làm ra cái tư thế ấy không?"
Nghĩ đến đó, Chu Vân cũng chẳng còn tâm trạng với đôi câu đối vừa xin được nữa, cô ta đặt lên bàn mặc kệ rồi đi thẳng vào bếp nấu cơm.
Dương An Phúc đi vào thấy vậy, nhớ đến việc gần đây tính tình Chu Vân không tốt nên hiếm khi chăm chỉ một phen, đem câu đối xuân dán lên cửa.
Chờ Chu Vân trở về thấy, cái mũi cô ta suýt nữa thì lệch đi vì tức. Cô ta hận không thể nhảy dựng lên: "Ai bảo anh dán như thế! Câu đối phải dán theo hướng viết của biểu ngữ, dán ngược rồi!"
Dương An Phúc nhíu mày nhìn thoáng qua, "Chẳng phải là từ trái sang phải sao? Làm gì có chuyện ngược với xuôi."
"Biểu ngữ không phải đọc như vậy! Anh phải dán theo hướng đọc của biểu ngữ chứ! Đúng là được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, ngu xuẩn !"
Dương An Phúc bị đả kích sự tích cực, mặt mũi cũng sụ xuống, quay lưng vào phòng.
Còn lại một mình Chu Vân, cô ta run rẩy bóc câu đối xuân khỏi cửa, cẩn thận từng li từng tí, thế mà vẫn bị rách hỏng một góc.
Nghĩ đến điềm xui xẻo, sắc mặt cô ta lúc xanh lúc trắng.
Lúc này, tại nhà họ Phó,
Phó Vọng Sơn đã viết xong hết câu đối xuân cho đám thanh niên trí thức trong sân, đang thu dọn đồ đạc. Khương Du Mạn cầm những câu đối mà ông vừa viết cho nhà mình, chia ra cho mọi người dán.
Những người trẻ tuổi khác trong sân cũng đều tấp nập dán câu đối xuân của mình.
Mẹ Phó và Phó Hải Đường lo dán những gian nhà lớn, Phó Cảnh Thần giúp một tay. Ba người hỗ trợ nhau, chẳng mấy chốc đã dán xong xuôi.
Khi anh quay lại, Khương Du Mạn đang loay hoay với câu đối của phòng hai vợ chồng. Cô dẫm chân lên ghế đẩu, ngửa cổ căn chỉnh vị trí biểu ngữ.
Vị trí đã căn tốt, dán lên, nhưng vì hồ dán không đủ, một góc biểu ngữ bị cong lên. Thấy thế, cô định cúi xuống thêm hồ.
Không chờ cô kịp có động tác gì, Phó Cảnh Thần một tay đỡ lấy eo cô, rồi bế xốc cô xuống.
"Anh làm gì đấy?"
Phó Cảnh Thần thêm hồ dán, nhanh nhẹn ấn chặt cái góc bị vênh kia xuống. "Chuyện leo trèo này cứ để anh làm."
Anh nói xong, lại cầm lấy câu đối xuân để bên cạnh, dán chúng lên cạnh cửa. Đôi câu đối cân đối, chỉnh tề.
Khương Du Mạn nghĩ bụng, loại công việc thủ công phải trèo lên trèo xuống này, quả nhiên nên để đàn ông làm. Chiều cao chính là ưu thế bẩm sinh.
Cô cứ thế đứng nhìn dáng vẻ tháo vát của anh khi thu dọn và dán câu đối xuân, càng nhìn càng thấy thuận mắt.
Chờ Phó Cảnh Thần xong xuôi đâu đấy, ngẩng đầu lên liền thấy Khương Du Mạn đang khoanh tay, cười khúc khích nhìn mình.
Trong phút chốc, ánh mắt anh chỉ có cô.
Nhưng không đợi hai người kịp ngọt ngọt ngào ngào nói gì, tiếng khóc của tiểu Diệp đã truyền ra từ trong phòng.
Hai người vội vã mở cửa đi vào dỗ con.
Phó Cảnh Thần vào trước, đón lấy tiểu Diệp đang nằm nôi. Tỉnh dậy không thấy người, cái miệng nhỏ của tiểu Diệp chu lên, nước mắt chực trào nơi khóe mi, nhìn đáng thương vô cùng.
Lúc này được ba ôm vào lòng, thằng bé vẫn thút tha thút thít không ngừng, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy áo ba, như kể lể uỷ khuất.
"Ngoan, nín đi con." Phó Cảnh Thần nhẹ nhàng vỗ về, dỗ dành.
Thanh âm này thật sự là quá dịu dàng!
Khương Du Mạn nghe xong, cũng không nhịn được ngước nhìn anh.
Phó Cảnh Thần thấy ánh mắt nhìn thẳng của cô, hiển nhiên là đã hiểu lầm điều gì đó, anh nghiêng người qua, hôn nhẹ lên má cô một cái.
Tiểu Diệp lúc này cũng đã nín khóc, "Nha nha" hai tiếng, dùng đôi mắt đen láy chăm chú nhìn ba mẹ.
Khương Du Mạn và Phó Cảnh Thần nhìn nhau, rồi cả hai người cùng nhau cúi xuống hôn bé, một phải một trái, má bánh bao của thằng bé bị dàu vò đến mức phồng lên thành một cục.
Tiểu Diệp căng mặt ra, nhăn nhúm cái mày nhỏ, tay vung lên vung xuống trong không trung để phản kháng.
Thấy thằng bé lại sắp sửa ăn vạ, Khương Du Mạn và Phó Cảnh Thần mới buông tha.
Hai người nhìn nhau cười, ánh mắt ôn nhu đưa tình.
"Chị dâu, anh, ăn cơm thôi!" Lúc này, bên ngoài cửa vọng vào giọng nói của Phó Hải Đường.
Khương Du Mạn vội đáp lời: "Tới ngay!"
Nói rồi, cô quay đầu nhìn tiểu Diệp. Phó Cảnh Thần nhìn thấu sự lưỡng lự của cô: "Em cứ đi ăn trước đi, anh dỗ thằng bé."
"Cùng nhau." Khương Du Mạn cầm lấy cái chăn bách gia bị đắp lên người tiểu Diệp.
Phó Cảnh Thần hiểu ý, hai vợ chồng chẳng mấy chốc đã bọc tiểu Diệp thành một cái bánh nhỏ, bế sang gian nhà khác.
Tiểu Diệp thu mình trong chăn, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, lúc ngáp còn có thể thấy cả lợi phấn nộn.